Tuyết thủy tinh

Ảo ảnh thủy tinh

Bệnh viện Royce, Thành phố Paris. Trong một căn phòng nhỏ có khung cửa sổ nhìn về hướng cái cây lớn đã trút bỏ gần hết lá…

Căn phòng trắng toát lộ rõ cái lạnh đến gai người. Xung quanh không có gì đặc biệt ngoài bốn bức tường trống trơn… Không khí mờ ảo bao bọc căn phòng ấy… Cánh cửa được mở tung – một chàng trai người Việt – Tạ Bảo Anh…

– Ê, em còn định ngủ đến bao giờ nữa? Không dậy à? Chàng nói với cái bộ mặt ngố xệch, kèm theo một cái chớp mắt thoáng qua.

Cô – Đặng Mai Lan, khẽ cựa mình nhưng đôi mắt vẫn nhíu lại kèm theo một nụ cười mỉm đáng yêu…

Bảo Anh bước nhanh về phía đầu giường, đặt lên đó bó hoa tầm xuân. Anh nhìn cô rồi khẽ chạm nhẹ đôi môi lên trán cô…

– Á! Anh không phải lợi dụng nhé! – Cô nhìn anh nói với cái nháy mắt đáng yêu…

– Ai bảo em biết anh vào rồi mà vẫn giả vờ ngủ cơ!!! Ha Ha!

Cô lấy tay định đánh anh một cái nhưng cánh tay ấy lại chuyển sang túm nhẹ vạt áo kéo anh dí sát xuống mình.

– Hôm nay, anh mang gì đến cho vợ tương lai của mình thế?

– Tầm xuân! – Loài hoa mỏng manh, nhỏ bé nhưng có sức sống mãnh liệt – cũng là loài hoa mà em thích nhất!

– Ơ, ở Paris mà cũng có tầm xuân sao? Anh kiếm bằng cách nào vậy?

Anh nhìn cô, nhíu mày trả lời:

– Bí mật!

Chợt, có một luồng sáng vô hình nào đó đâm thọc vào căn phòng. Từ phía cánh cửa có một vài y tá đi vào…

– Xin lỗi anh, nhưng chúng tôi cần đưa cô ấy đến nhà xác… Cô ấy đã mất, anh cũng đừng buồn nữa!…

Anh nhìn cô, nhìn mấy cô y tá nói trong vô vọng…

– Không… Không… Cô ấy chưa chết… các người, các người lừa tôi… Cô ấy vẫn sống mà… Không được đưa cô ấy đi đâu hết, vừa nãy chúng tôi còn nói chuyện với nhau cơ mà…

Từng mảng ảo giác trong anh bỗng chốc vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Phía trước anh giờ chỉ còn lại một cô gái bé nhỏ nằm bất động trên giường… Một người trong số họ kéo nhẹ tấm ga trắng phủ kín người cô. Khoảnh khắc ấy nhanh đến độ cơn gió những ngày đông này không còn đủ để thổi qua. Nhưng anh vẫn bắt được cái chi tiết nhanh vội ấy… Vẫn kịp nhìn thấy đôi môi trắng nhợt, đôi mắt thâm quầng – có lẽ do cô ấy đã khóc quá nhiều…

Gục ngã…

Anh nhìn theo chiếc giường được đẩy đi…

Ký ức thủy tinh

Hà Nội một ngày nắng – những trận nắng gắt của ngày hè… Anh cùng cô lang thang bên Bờ Hồ, ngắm dòng người qua lại, ngắm những cặp tình nhân cùng nhau chụp những “pô” ảnh cưới.

Đã có lần, cô hỏi anh:

– Bao giờ chúng mình được như họ nhỉ?

Anh mỉm cười: “Nhanh thôi!”…

… Và rồi một ngày hè khác ở Hà Nội, vẫn chiếc ghế đá quen thuộc bên Bờ Hồ…

– Anh ơi, kỳ trăng mật của chúng ta, chúng ta sẽ sang Paris đi! Trước đây, đã có lần em định sang Paris học đó, nhưng với em, anh vẫn là quan trọng nhất nên… Hì! – Cô nhìn anh, nhìn Tháp Rùa bé xíu giữa lòng hồ rồi cười lớn…

– Em đúng là đồ ngốc mà! Ngốc nhất thế kỷ luôn đó!!!

– Có anh ngốc í!…

– Em ngốc!

– Anh ngốc!…

Và câu chuyện của họ cứ thế, cứ thế được viết ra mà gần như chưa có một hồi kết…

– Anh ơi, anh hứa sẽ đưa em đến Paris nhé! Chúng ta sẽ thuê một khách sạn nào đó gần sông Seine, rồi có thể sẽ lang thang đi bộ sang điện Panthéon. Buổi tối, chúng ta sẽ tới sân giữa của Palais de Chaillot để ngắm tháp Eiffel. Em thích được ngắm nó từ xa! Kỳ trăng mật của chúng ta sẽ thật tuyệt phải không anh?!

Anh quay sang nhìn cô, hai vầng trán dí sát vào nhau, mỉm cười:

– Hình như em đã xếp lịch của anh vào trái tim em rồi nhỉ? Haizz! Khổ mình quá, có lẽ mình đã hết tự do rồi! Mình đúng là đồ ngốc mà!…

Cô đấm nhẹ vào ngực anh…

– Nếu anh thích tự do thì… tùy anh thôi! Nhưng em đã trói anh vào trái tim em rồi đó! Liệu mà… À, mà anh vừa tự nhận mình là đồ ngốc đó! Ha ha! Lêu lêu!…

– Ơ…

Hà Nội ngày nắng…

– Mà sao em lại thích sang Paris thế?

– Hì, em cũng muốn một lần được ngắm tuyết rơi, vậy nên kỳ trăng mật ấy sẽ diễn ra vào mùa đông nhé anh! Em và anh sẽ cùng lang thang, tạt vào một quán cafe nào đó rồi nhâm nhi một tách capuchino. Em sẽ nặn cho anh cả một người tuyết tí xíu nữa! Nó sẽ đáng yêu như em!

– Không! Anh muốn em sẽ “nặn” cho anh cả một nhà “người tuyết” thật cơ! Haha! Anh nháy mắt nhìn cô kèm theo một đường cong trượt dài trên đôi môi.

– Nè, liệu hồn đó! Anh có kham được hết không mà đòi…

– À, nhắm mắt lại và chờ anh một lát nhé! Nhớ là anh chưa bảo mở thì chưa được mở ra đâu đó!

Cô nhìn anh, mỉm cười rồi hai mí mắt khẽ chạm vào nhau…

– Tèn ten ten!!! Em mở mắt ra đi!

– A, tuyết rơi mùa hè!!!

Anh khẽ tung nắm lá liễu trong tay lên không trung. Từng chiếc lá chao liệng rồi hạ cánh xuống mái tóc cô…

– Đấy nhé, anh đã mang cả một Paris tuyết rơi sang cho em rồi đấy nhé!

Ánh mắt nhìn nhau, dường như giữa họ không còn tìm thấy một khảng cách nào nữa – hai người như đã hòa vào một… Có lẽ không cần phải nói thêm điều gì nữa cũng đủ để hai trái tim hiểu nhau…

Nắng dát xuống mặt nước từng lát vàng… Hồ Gươm chứng kiến một câu chuyện tình thật đẹp…

Tuyết thủy tinh

Paris ngày đông.

Bảo Anh đứng lặng người trước nấm mồ nhỏ của một cô gái người Việt – Đặng Mai Lan. Từng mảng ký ức thủy tinh ấy dạt trôi về anh. Hồi ức đẹp của Hà Nội, của Mai Lan khẽ cựa dậy… Gia đình cô cũng đồng ý để cô được sống mãi cùng đất nước Paris… Bởi cô yếu Paris, yêu xứ sở này…

Hai ngày kể từ khi Mai Lan mất, người ta thấy xuất hiện bên nấm mộ ấy một ngôi mộ nhỏ – một chàng trai người Việt…

Trong cuốn Nhật ký mà anh để lại, người ta đọc được một đoạn đã bị nhòe mực…

“Hà Nội, ngày… tháng… năm…

Có lẽ phải suy nghĩ rất nhiều tôi mới quyết định nói lời chia tay với Mai Lan. Tôi vẫn yêu em nhiều lắm chứ. Nhưng tôi cũng hiểu được tình trạng của mình – ung thư phổi giai đoạn cuối, bác sĩ nói tôi sẽ không sống được bao lâu nữa… Em ngốc lắm nên có thể em sẽ khóc vì tôi thôi. Nhưng tôi không muốn em phải buồn như vậy, tôi không muốn em phải khóc… Vậy nên, thôi thì em cứ coi tôi là một kẻ lừa dối tình cảm còn hơn để em phải chứng kiến cái chết của tôi. Đau vì một người lừa dối nhưng biết họ vẫn tồn tại đâu đó trên quãng đời này còn hơn là khổ vì biết rằng ta sẽ mãi mãi không bao giờ được gặp họ…

Tôi sẽ sang Paris một chuyến… Trước khi mất, tôi muốn được tới nơi hằng mong ước của em. Và có thể, sẽ có một ngày nào đó, tôi sẽ đem những hạt tuyết bé nhỏ của Paris vào giấc mơ của em…

Em ngốc lắm! Tuyết bé nhỏ của anh à…”

Hôm nay, tuyết đã bắt đầu rơi trên thành phố Paris xinh đẹp này. Tuy không được ngắm những hạt tuyết thật nhưng có lẽ cô sẽ nhớ mãi “tuyết rơi mùa hè” của anh… Hai nấm mồ bị bao phủ bởi tuyết nhưng chắc chắn họ sẽ không lạnh vì trái tim hai con người ấy luôn thuộc về nhau…

“Cuộc đời anh là một giấc mộng kéo dài. Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng. Anh chìm trong đó tưởng như không bao giờ tỉnh giấc… Nhưng vào một ngày đẹp trời, có một người con gái đã đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của anh dậy… Người con gái ấy, mang tên… EM”

Bạn có thể theo dõi phản hồi của bài viết này bằng RSS 2.0 feed. Bạn có thể để lại phản hồi, hoặc để lại trackback từ trang web của bạn.
6 phản hồi

Để lại phản hồi