Tuyết thủy tinh

Hôm nay, tuyết đã bắt đầu rơi trên thành phố Paris xinh đẹp này. Tuy không được ngắm những hạt tuyết thật nhưng có lẽ cô sẽ nhớ mãi “tuyết rơi mùa hè” của anh…

Chết ở Paris…

– Tại sao lại như vậy? Em chỉ cần một lý do… Không lẽ anh định nói chia tay là sẽ chia tay sao?…

– Anh… Anh nghĩ chúng ta nên kết thúc tại đây… Có lẽ anh đã hết yêu em. Em hãy cứ là một cô bé ngốc nghếch, ngây thơ như lần đầu tiên anh gặp em, được không?…

– Nhưng còn những đứa con, về một ngôi nhà thì sao hả anh? Em không muốn chúng ta lại kết thúc sớm như vậy. Đừng mà… anh… ba năm qua không lẽ anh không có tình cảm với em sao…

Chàng trai câm lặng, không nói gì. Bóng chàng đổ vật xuống thảm cỏ tàn tạ của buổi chiều tàn. Có lẽ mọi câu nói đều trở nên thừa thãi – ít nhất là trong lúc này. Khi yêu nhau thì họ không cần biết lý do, còn khi đã nói lời chia tay thì trăm ngàn câu chuyện… Chút nắng cuối ngày không còn đủ sức để sưởi ấm trái tim cô. Chàng trai quay mặt đi, những bước chân vội vã xuyên thẳng con đường quốc lộ. Có lẽ anh không muốn cô thấy khuôn mặt mình trong lúc này. Có một thứ gì đó xâm chiếm trái tim anh khiến sống mũi cay xè…

***

“Ngày hôm nay, anh đã nói lời chia tay tôi. Vì sao cơ chứ? Anh không phải là tuýp người dễ thay đổi… Vậy nên…

Tôi lại thèm những cái BUZZ! bất chợt mỗi lần anh online – nhưng hôm nay nick Yahoo anh không sáng…

Tôi lại thèm những cuộc điện thoại nửa đêm không vì lý do gì – nhưng hôm nay điện thoại tôi không đổ chuông…

Tôi lại thèm những tối cùng anh lang thang nơi phố cổ để ngắm những dòng người qua lại, để đắm mình trong cái tĩnh mịch nơi đây nhưng…”

Khi đã chia tay, con người ta mới cảm thấy tiếc những điều vốn bình dị nhất. Một thói quen dù khờ khạo nhất cũng thật khó để thay đổi…

“- Nhưng làm cách nào để em gặp lại anh chứ?

– Không cần đâu, anh sẽ vĩnh viễn bước khỏi cuộc đời em. Đừng tìm anh nữa. Hãy cứ coi như anh chỉ là một giấc mơ được không em?”

Cô nhớ như in từng lời anh nói với cô… Từng câu, từng từ khẽ va đập vào nhau tạo thành một mớ hỗn độn trong trí óc cô… Không! Cô cần một lý do…

Chiều. Thêm một buổi chiều nữa. Trở về nhà sau cuộc hẹn với một thằng bạn của anh, trí óc cô cũng thêm một lần giằng xé – mặc cho trái tim cứ đóng băng dần. “Anh đến Paris! Tại sao vậy? Không lẽ anh định sẽ vĩnh viễn dời xa tôi?…”. Chợt cô có một linh cảm nào đó. Chuyến bay cuối cùng trong ngày Hà Nội-Paris – có một cô gái bé nhỏ, yếu ớt…

***

Phòng 208. Khách sạn Soulie – Thành phố Paris. Cô đứng tần ngần nhìn thành phố qua ô cửa kính nhỏ. Dòng người hỗn tạp đâm xéo qua nhau… Cô đã chọn cho mình nơi đẹp nhất để được ngắm nhìn con sông Seine, nhưng Seine phản lại cô bằng một thứ màu xám xịt. Chiếc rèm được hạ xuống, trả lại màu đen ngòm trong phòng. Cô sẽ tìm anh giữa biển người này dù biết cơ hội cho mình là một phần nghìn nhưng cô tin, những người yêu nhau sẽ đến được với nhau… Thời gian cho cô không nhiều, hai ngày nữa, Paris sẽ có tuyết rơi và cô sợ ở một nơi nào đó, anh sẽ đóng chặt mình trong bốn bức tường. Khi khó khăn ập đến, thay vì đối mặt với chính nó, con người ta thường sẽ chọn cho mình giải pháp an toàn nhất – lẩn tránh… Cánh cửa đóng lại, trả lại cho căn phòng cái tĩnh lặng ban đầu – căn phòng vẫn vậy – không có gì đặc biệt – trừ sự xuất hện của chiếc vali…

***

Phòng 209, trong một căn phòng nhỏ cạnh con sông Seine của khách sạn Soulie, có một chàng trai Việt Nam lần đầu tiên đặt chân tới Paris. Gần 1 giờ đồng hồ ngắm con sông Seine, anh vội quyết định sẽ đặt chân tới đường phố nơi đây – không vì một lý do đặc biệt nào – trái tim anh mách bảo vậy. Những mảng ký ức của anh bỗng được chắp nối, dẫn mạch cho đôi chân đi tới điện Panthéon. Điều đó là vô thức hay cố tình? Anh cũng chẳng biết nữa! Đôi khi trái tim con người ta thật khó đoán…

Paris những ngày đông. Đường phố nơi đây bỗng trống vắng tới mức vô cảm. Quàng chiếc khăn len – món quà đầu tiên anh tặng, cô bước nhẹ xuống thành phố đầy xa lạ này. Có một thứ gì đó như dẫn lối cô xuyên ngang qua những dãy phố tới điện Panthéon… Cô không quá giỏi tiếng Anh nhưng cũng đủ để giao tiếp với những con người nơi đây. “Thank you!” – cô mỉm cười cảm ơn những người dân xứ xa lạ rồi vội bước tiếp tới nơi con tim mách bảo. Ẩn sau nụ cười đó là ánh mắt vô hồn, là trái tim sắp bị đóng băng.

Cô ngắm nhìn bao quát thành phố, ngắm nhìn những con người xa lạ ấy hòng tìm thấy bóng dáng anh…

– Tạ Bảo Anh! Cô hét lớn như một phản xạ tự nhiên không đoán trước…

Phía bên kia đường có một chàng trai…

Mặc cho những chiếc xe qua lại, cô lao ngay sang bên kia đường – cô không muốn mất anh thêm một lần nữa… Đôi khi có những hành động cần thực hiện ngay mà không được xếp đặt trước…

Kéttt… Chiếc ô tô từ phía xa đi tới lao thẳng vào người cô…

Paris… Dưới lòng đường, có một cô gái Việt Nam nằm bất động. Hai tay cô bám chặt vào chiếc khăn len trắng – Đặng Mai Lan…

Đặng Mai Lan… Chết…

Bạn có thể theo dõi phản hồi của bài viết này bằng RSS 2.0 feed. Bạn có thể để lại phản hồi, hoặc để lại trackback từ trang web của bạn.
6 phản hồi

Để lại phản hồi