Siết chặt tay anh

Trong tim An từ lâu, vị trí của Huy đặc biệt hơn cả một người bạn. Có lẽ với Huy cũng thế, bởi mỗi lần đi cạnh nhau, Huy không nói nhiều mà dường như đã nói hết tất cả.

An nói rằng sẽ gặp Huy vào một chiều mây bồng bềnh và có nắng của Hà Nội. Để rồi Huy cứ thi thoảng lại dạo qua rất nhiều con đường ngoằn ngoèo, những hẻm lá vu vơ mong tìm cho cô bạn một nơi đáng để làm địa điểm của cuộc hẹn 10 năm. An gọi cho Huy từ miền Nam cách nửa tuần đi xe và nói rằng, An muốn được ngồi quán cóc Hà Nội. Để rồi lâu lâu Huy lại ghé qua một quán, nhâm nhi bất cứ thứ gì có thể gọi là “hay ho”, mặc cho chúng hình như thường là quà vặt của con gái. An bảo thích dạo quanh hồ Gươm trong một ngày mưa và ngắm hoa lộc vừng và An còn hứa sẽ nắm tay Huy trong cái lạnh của mùa đông Hà Nội. Huy nghe giọng An trong veo bên kia đầu dây điện thoại. Tưởng tượng ra gương mặt của cô bé An 9 tuổi ngày nào. Vẫn cái mũi xinh, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt to tròn. An là người dễ làm cho người khác có ý muốn chiều chuộng.

Huy nhìn tấm ảnh của An để trên bàn. An đã từng gửi cho Huy nhân một dịp nào đấy, để rồi Huy đi tìm một cái khung thật đẹp, đặt ngay cạnh bàn, lúc nào cũng có thể ngắm. An thay đổi nhiều, duy chỉ đôi mắt và nụ cười vẫn thế. Một chút tinh nghịch. Một chút nhẹ nhàng. Một chút lãng mạn. An nói nhiều về cái nắng của miền Nam, về hoàng hôn trên bến sông đẹp như một thước phim tình cảm Hàn Quốc. An kể cho Huy nghe về những cơn mưa không bao giờ có “bong bóng phập phồng” vì chỗ nào đường cũng láng nhựa. An bảo An nhớ mùa đông của miền Bắc, bởi “miền Nam chả bao giờ có chút gió bấc nào”.

Câu chuyện của An, Huy nghe mãi mà chưa bao giờ thấy chán. 10 năm rồi chưa gặp lại nhau đủ để người ta tò mò về nhau không? Chắc là có rồi. Huy tò mò thật, nhưng không phải sự tò mò của một kẻ xa lạ mà là sự hào hứng khi sắp được gặp lại người bạn tâm giao. An chuyển nhà theo bố mẹ vào Nam từ lúc 9 tuổi. Hai đứa nhóc 9 tuổi không biết gì về sự chia ly. Chỉ đến khi cô bé An khóc sụt sùi bước theo mẹ lên xe, thằng nhóc Huy mới vội kéo váy cô bạn lại, rồi cũng khóc theo.

-Tớ đi đây! Nhớ cho con Meo ăn nhé! – An mếu máo.

-Tớ biết rồi! Tớ hứa! Tớ sẽ chờ cậu! Mười năm nữa cậu về chúng mình cưới nhau!

Nghĩ lại Huy còn thấy buồn cười. Làm sao mà lúc ấy Huy có thể nói chắc nịch như thế nhỉ? Không phải tỏ tình, mà là cầu hôn cơ đấy! Sau đó thì An chưa bao giờ trở lại. Còn Huy cũng quên bẵng đi lời hứa trẻ con của mình. Nhưng một hôm đi học về, Huy gặp một người khách lạ. Nghe mẹ giới thiệu, Huy mới ngẩn người ra, là bố của An. Bác khen Huy:

-Ra dáng một chàng trai rồi nhỉ? Bọn trẻ bây giờ lớn nhanh thật!

Huy chỉ cười trừ, ngồi nghe bác kể chuyện gia đình, về cuộc sống từ khi đi. Rất lâu rồi Huy mới lại nhớ về An. Trong đầu Huy bất chợt lại nhen nhóm hình ảnh của cô bé An nước mắt đầm đìa, vẫy tay chào Huy rồi nói lại:

-Mười năm nữa tớ về nhé!

Rồi An cũng về thật. Mười năm, khoảng thời gian đó chẳng là gì so với 4 tiết học đối với Huy lúc này. Ngồi trong lớp mà Huy cứ nhấp nhổm. Giờ này chắc An đã vào thành phố rồi, chắc An đang chờ mình ở bến xe. Chịu đựng được tới tiết thứ 2, Huy mon men đến ngọt nhạt với lớp trưởng:

-Trưởng ơi, Trưởng đã bao giờ yêu chưa nhỉ?

-Cái gì đấy? – Giang vẫn không thèm nhìn lên, hỏi lại Huy.

-Tớ hỏi cậu đã yêu ai bao giờ chưa?

-Cậu đang điên tình à?

-Tớ không điên! Tớ hỏi thật đấy!

-Rồi! Thì sao? – Giang gấp cuốn sách lại, đẩy gọng kính nhìn Huy.

-Vậy… cậu có thể nhân danh “Tình yêu” mà cho tớ nghỉ hai tiết cuối không?

-Ừm… nhân danh “Tình yêu”, cậu cứ ở nguyên trong lớp cho tớ!

-Ôi trưởng ơi! Cứu tớ đi! Tớ phải đón một người quan trọng.

-Ai?

-Tình yêu của tớ!

-Thôi ngay kiểu nói ấy đi!

-Được rồi! Một cô bạn đến từ miền Nam!

-Bạn ý có xinh không?

-Xinh! Như trưởng ý!

-Ừ! Thôi được rồi! Đừng để bác bảo vệ “ tóm” nhé!

-Cảm ơn cậu! Hôm sau tớ sẽ đền cậu một cái ôm! – Huy cười tươi, chạy ra cửa.

-Nhưng chỉ hôm nay thôi đấy! – Giang gọi với theo.

-Gì? Ôm cậu á?

-Đừng có mơơơơơơơ!

Huy, tâm trạng tưng bừng và đầy hứng khởi đạp xe trên đường. Chỉ còn 5 phút nữa. Huy muốn người An gặp đầu tiên là nó.

Bạn có thể theo dõi phản hồi của bài viết này bằng RSS 2.0 feed. Bạn có thể để lại phản hồi, hoặc để lại trackback từ trang web của bạn.
1 phản hồi

Để lại phản hồi