Rồi chúng mình sẽ yêu nhau đấy!

Dành tặng những trái tim lẻ loi, đang mong chờ một tình yêu để sưởi ấm.

Lòng vòng một mình trên phố không phải là sở thích của Dương, nó ghét cảm giác một mình phải làm việc gì đó mà nhất là việc đi lòng vòng, đôi khi không có điểm đến, đôi khi là nó chẳng biết đi đâu. Thế nhưng nó phải đi để bắt được cảm xúc! Những câu chuyện của nó đều như thế – lóe lên trong tâm trí khi nó đang đi một cách vô định: Một hàng cây, một quán nước, một ngõ nhỏ hay một gánh hàng rong, đôi khi lại là một vụ cãi vã hay cảnh kẹt xe,… Tất cả những sự việc, sự vật “ở ngoài đường” ấy đều khiến nó có hứng khởi để viết lên những câu chuyện; chứ nó không quen ngồi tìm kiếm chủ đề trong khung cảnh lãng mạn trước ô cửa sổ lộng gió, dưới dàn hoa đung đưa, tách cà phê thơm ngào ngạt và dán mình vào chiếc laptop…

Bờ hồ là một điểm đến quen thuộc cho bất cứ ai; một đứa trẻ muốn mẹ dẫn đi ăn kem, một cặp đôi hò hẹn, một cụ già muốn thoát khỏi lối sống bức bách của chốn đô thị ầm ĩ và tìm về một chốn nào đó bình yên, thanh tao… Còn nó lượn vòng quanh hồ khoảng 3 hay 4 lần gì đó và loay hoay tìm một chỗ gửi xe, định bụng ghé qua tiệm sách khu Đinh Lễ nhưng chẳng hiểu điều gì đó khiến nó lại tiếp tục cuốc bộ quanh bờ hồ thêm 3 vòng nữa…

“Thật là rỗi hơi!” – con bé nghĩ trong đầu. “Chắc hẳn khi thấy mình như thế này người ta sẽ bảo mình hâm. Một con bé đi bộ giết thời gian trong khi đó nó có thể học được bao nhiêu thứ, làm được bao nhiêu công việc part time và kiếm được một đống tiền. Chậc! Kệ! Quên mấy quyển sách kinh tế vi mô, vĩ mô đi… Điều quan trọng là nó cần tìm một đề tài.”

Là thế, nó viết truyện và sẽ nhận được phần thưởng cho những câu chuyện ấy từ một tòa soạn báo – tất nhiên những câu chuyện của nó phải được “kiểm duyệt”, phải hấp dẫn và cách nó tìm được sự hấp dẫn trong những câu chuyện đó chính là những cuộc đi vô định như thế này. Viết là đam mê và nhuận bút đối với nó không quan trọng ở tình trạng “sinh viên nghèo trong thời kì giá cả leo thang”, đó chỉ là giá trị cho quan niệm nó nghĩ trong cuộc sống… Và khán giả, bạn đọc của nó mới là những gì nó hướng tới…

Dương chọn cho mình một góc nhìn ra hướng cầu Thê Húc, trong những ngày đầu đông cộng thêm hơi lạnh từ mặt nước như thế này thì chiếc cầu đỏ chói dường như nổi bật nhất, nó làm cho không khí trở lên ấm áp hơn…

“A! Cầu! Một câu chuyện gì liên quan tới cây cầu chăng… Sắp nghĩ ra rồi…” – Dương đột nhiên tự reo lên trong lòng, nó đang tập trung hết sức, một cốt truyện đang chớm nở trong đầu nó; một chiếc cầu… thêm vào đó và mấy vị khách nước ngoài… nhân vật có thể là một anh chàng ngoại quốc, lần đầu tiên tới Việt Nam và rồi… và rồi…

– Tách…

Một tiếng động làm Dương giật mình, cắt đứt dòng suy nghĩ của nó. “Tệ thật! Cảm xúc đang dâng trào!” – Dương ngoái lại nhìn. Thêm vài tiếng “tách” nữa và ánh sáng flash lóe lên rọi vào mắt nó. Giờ thì Dương biết rõ thứ đó là một chiếc máy ảnh và trước mặt nó lù lù một tên con trai, cao, trắng, ăn mặc kiểu bụi bặm.

– Ánh sáng vẫn không ổn!

Hắn thốt lên và dường như chẳng để ý tới sự có mặt của Dương rồi bước qua hướng khác chắc là để tìm vị trí chụp ảnh. Dương cảm thấy bực mình, chính hắn cắt đứt câu chuyện đang nhen nhóm trong đầu nó, chính hắn vừa làm cái việc vô duyên nhất thiên hạ là chụp ảnh người khác mà không xin phép, vậy mà còn tỉnh bơ không đáp một lời tạ lỗi… Dương không thể tiếp tục ngồi nghĩ tiếp câu chuyện của mình mà phải chọc lại tên này một vố. Con bé chạy lũn cũn theo tên con trai, khi hắn giương ống kính về phía chiếc cầu, căn chỉnh ánh sáng góc độ đẹp nhất và định bụng bấm máy; Dương nhảy bổ về phía trước ống kính của hắn, tạo dáng cute giống như nó hay chụp ảnh Hàn Quốc với lũ bạn và choán hết cả bức ảnh của tên con trai. Hắn xem ảnh và cau mày thốt lên:

– Cái gì đây?

– Bạn gì ơi! Bạn có thể đứng né ra một chút cho mình chụp bức ảnh được không? –Hắn gọi với Dương. Con bé tỉnh bơ, cười toe.

– À! Ờ! Được chứ.

Rồi nó đứng né ra. Nhưng khi hắn chụp đến pô thứ hai, Dương lại nhảy bổ vào, nó vòng tay trái tim rõ đáng yêu và tự nhiên hết sức… Con bé khoái chí khi thấy tên kia ngớ ra. “Đấy nhé! Chụp ảnh tôi không xin phép, giờ thì bức ảnh nào của cậu cũng có hình tôi rồi đấy… ha ha.” – Dương nghĩ thầm và cảm thấy hả hê trong bụng.

Tên con trai có vẻ nhận ra là Dương cố tình phá bĩnh chứ không phải là vô ý nhảy bổ vào bức hình của hắn. Hắn buông máy ảnh.

– Bạn ơi! Mình có quen nhau không nhỉ? Tự dưng nhảy vào khi người khác đang chụp hình không được hay cho lắm!

-Ôi! Thế à! Tớ xin lỗi nhé! Tớ thấy tự dưng chụp hình người khác mà không xin phép thì cũng không được hay cho lắm đâu!

-Là sao? Không hiểu.

-Chứ không phải lúc nãy cậu chụp hình tớ mà không xin phép sao?

Dương tiến nhanh về phía tên con trai, muốn mắng cho hắn một trận vì cái tội vô duyên mà mặt vẫn giả bộ ngơ ngơ.

-Đâu có? Tớ chụp hình bạn hồi nào? Tớ chuyên chụp phong cảnh mà.

-Lúc nãy tớ đứng ở chỗ kia kìa; chính cậu dùng cái máy này, nhấn đèn flash tứ tung và chụp hình của tớ đấy. – Dương khẳng định chắc nịch.

-Ơ! Nhấn tứ tung là sao? Nghệ thuật đấy!

-Cứ xem lại hình thì biết, cậu dám xem lại hình không?

-Ừ thì xem này!

Hắn giở chiếc máy ảnh “quý hóa” của hắn cho Dương xem và chỉ cho con bé từng pô. “Này! Đây là mấy bức có cậu là do cậu tự nhiên nhảy bổ vào hình của tớ; đây, mấy bức trước đây, tớ chụp cái cầu đúng ở góc kia đúng không? Làm gì có cậu?”

Dương chăm chú theo dõi từng bức ảnh của tên con trai, vẻ đắc chí của con bé chùng xuống dần… Đúng là ngoài những bức ảnh nó đã vô duyên nhảy vào phá bĩnh thì chẳng còn bức nào có hình nó, bỗng nó thốt lên:

-À! Đây! Có tớ đây này!

Nó chỉ vào bức hình có cái mặt nó nằm “khiêm tốn” ở một góc con con bên trái của bức hình, cái mặt chỉ làm nền cho bức họa cây cầu đằng sau và thậm chí còn chẳng đủ rạng rỡ để làm nền ấy chứ – nhưng đó là sự cứu vớt cuối cùng cho nỗi xấu hổ của Dương… Ôi trời ơi! Ước gì nó biết bơi, nó sẽ nhảy tùm xuống hồ. Hóa ra hôm nay, chính nó mới là đứa vô duyên nhất thiên hạ. Mặt méo xệch! Như mèo cụt tai, con bé lí nhí:

-À! Ờ! Ừm… xin lỗi nhé! Tớ tưởng…

Dương cúi gầm mặt vì nó không tìm thấy được cái rổ nào để che đi, nó không hề biết lúc ấy tên con trai chỉ cười tủm tỉm và xem lại mấy bức hình con bé tạo dáng trước ống kính.

-Thế làm thế nào bây giờ? Tớ mời cậu đi ăn kem chuộc lỗi vậy nhé!

-Thôi! Tớ còn phải chụp hình cho xong, mất cả buổi chiều mà chưa được bức nào ra hồn.

-Ừ! Thế xin lỗi nhé! Thế tớ về trước vậy.

Nói xong, con bé chạy nhanh đi – cầu trời không gặp lại tên này nữa, ngại quá đi mất… Phía sau nó, tên con trai như nhớ ra điều gì…

-Quên mất… cho tớ email… tớ gửi cậu mấy bức hình…

Nhưng cái bóng đó đã đi nhanh, xa mất ở phía bên kia đường… giữa dòng người tấp nập…

Dương hì hụi mất hơn một ngày mới viết xong câu chuyện của nó. Quên cốt truyện một anh chàng nước ngoài mới tới Việt Nam đi mà sẽ là một cuộc gặp tình cờ của một anh chàng nhiếp ảnh đẹp trai và một cô gái xinh đẹp. Đoạn đầu cũng sẽ na ná giống như câu chuyện mà Dương gặp phải mấy hôm trước. Nhưng chàng trai sẽ đáng yêu hơn, sẽ nhận lời cô gái đi ăn kem cùng, sẽ xin số điện thoại của cô gái, rồi từ đó bắt đầu một cuộc tình…

-Hè hè… Quá hay!

Con bé đang ngồi trước khung cửa sổ lộng gió và check lại lần cuối cùng trước khi gửi mail cho tòa soạn. Nó đang nghĩ về tên con trai ấy: “Không biết hắn mà cùng mình đi ăn kem thì về sau có hóa thành yêu nhau giống trong truyện không nhỉ? Còn chưa biết tên hắn? Hắn mà biết nhân vật của hắn được lên báo thì hẳn hắn sẽ trố lên ngạc nhiên không nhỉ?” Nhưng còn lâu mới bằng anh chàng nhiếp ảnh trong truyện của nó được, bởi tình huống là thế nhưng tạo hình nhân vật lại dựa trên thần tượng Fuu của nó mà! Fuu đẹp trai, phóng khoáng, lãng mạn; mặc dù Dương không có chuyên môn gì về nhiếp ảnh hết nhưng mỗi khi nó ngắm những bức ảnh của Fuu, nó dường như thấy cả tâm hồn và nỗi niềm Fuu trong đó… Trong chuyên mục “In my eyes” của tòa soạn nó đang cộng tác, thường sẽ là những album ảnh đẹp từ rất nhiều các nhiếp ảnh gia được chọn lọc. Giữa muôn vàn chủ đề, Fuu luôn chọn chủ đề phong cảnh Hà Nội – là Hà Nội thu với con phố lá rơi đầy, xen giữa không gian ầm ĩ vẫn có một góc nhỏ lắng đọng, là phố cổ mà chẳng cổ – vừa hiện đại vừa truyền thống, là một chiếc xe bán hoa rong nhưng khi lên ảnh của Fuu, nó trở lên như một nét duyên mà chỉ Hà Nội mới có… Dương chưa bỏ qua bộ ảnh nào của Fuu, hẳn Fuu yêu Hà Nội lắm… Ôi! Muốn gặp Fuu!

Bạn có thể theo dõi phản hồi của bài viết này bằng RSS 2.0 feed. Bạn có thể để lại phản hồi, hoặc để lại trackback từ trang web của bạn.
1 phản hồi

Để lại phản hồi