Ra khỏi bàn phím thôi, “người yêu” ơi !

“Nam. 21 trăng rằm tuổi. Đẹp trai. Ga lăng. Ăn nói khéo. Biết cách tán gái. Hiện tại FA Có ai yêu?”

“Nữ. 20 tuổi trăng rằm. Xấu gái. Khó ưa. Chém gió như bão. Nhát trai. Hiện vẫn mới thất tình. Đăng kí một chân…”

***

Tặng cho những bạn gái online dễ thương của tôi. ♥

noiyeuthoi (2)-7f668

Đẹptrai. Buzz…! Nói thật đấy.

Xấugái. Đây chưa biết đùa.

Đẹptrai. Thất tình và FA. Yêu nhau chứ?

Xấugái. Ngay và luôn.

Chính thức là tôi đã có người yêu.

————-

Có nhiều cách yêu và có nhiều kiểu người yêu. Tình yêu tôi chọn là yêu ảo và người yêu của tôi là “đẹp trai” – đúng, một cái nick.

Tôi là một cô gái cung Kim Ngưu. 99 % con gái Kim Ngưu thực tế, độc đoán, thận trọng trong tình yêu và hướng tới những mối quan hệ lâu dài. Tôi thuộc 1% còn lại. Không mấy thực tế, suy nghĩ đơn giản, chẳng tính toán những mối quan hệ mới, và quan trọng là: Phút thứ 59 chia tay, đầu phút 60, tiếp nhận một mối tình mới.

Tất nhiên là chẳng có ai đến với những chuyện tình đơn giản như vậy. Tôi đang nói tới tình yêu ảo – một điều mà có tới phân nửa những cô nàng cung Kim Ngưu dè chừng và thận trọng. Đa số những cô nàng thực tế Kim Ngưu chẳng bao giờ cho phép mình tin vào tình yêu qua những lần Chat Chít, và tôi nằm ngoài danh sách những cô nàng ấy.

Nói chuyện qua mạng đơn giản là sự tìm hiểu và chia sẻ, mà chia sẻ tốt nhất là khi cả hai có một mối quan hệ nào đó. Còn gì gần hơn khi chọn tình yêu? Tôi là một cô gái đơn giản như vậy.

Có lẽ, cũng chính cái suy nghĩ đơn giản ấy là lí do khiến tôi thất tình.

Và cũng bởi tôi là một cô gái suy nghĩ đơn giản, nên sau 15 phút lướt Facebook, lang thang vào mấy page giải trí, tôi tìm được người yêu.

Tin nhắn ngày đầu tiên.

6 giờ sáng.

– Người yêu xấu gái ơiiiiiii

– Gì vậy người yêu đẹp trai?

– Hôm nay anh được nghỉ học.

– Tuyệt cú mèo!

– Anh ngủ tiếp đây.

– …Thừa tiền……

0 giờ.

– Người yêu xấu gái ơi iiiii

– Gì vậy người yêu đẹp trai?

– Anh có việc quan trọng cần nói.

– Tuyệt cú mèo!

– Anh đi ngủ đây.

– …..Bộ khùng hả…..

Người có tài khoản Facebook là “đẹp trai” chắc hẳn là một gã FA đã lâu và đang trong giai đoạn tự kỉ nặng. Vừa biết được số điện thoại của tôi, sáng hôm nay, gã lập tức nhắn tin. Nhưng có điều, những tin nhắn ngớ ngẩn và “chuối cả nải” như thế này thì đây là lần đầu tiên tôi gặp. Có thể gã giàu, có thể gã thừa thời gian những cũng có thể gã dở hơi.

***

Ngày thứ hai. Gã p.m trên Facebook vào tài khoản của tôi.

– Người yêu xấu gái ơiiiii

– Gì vậy người yêu đẹp trai.

– Anh đang online Facebook.

– Tuyệt!

– Người yêu cũng đang online facebook à?

– Thế không online thì chắc Reply tin nhắn của người yêu được à?

– Em online tiếp đi nhé.

– Rảnh thật.

.

0 giờ.

– Người yêu xấu gái ơiiiiiiii

– Gì vậy người yêu đẹp trai.?

– Em đang làm gì vậy?

– Đánh răng.

– Đánh răng xong nhớ súc miệng tráng bằng nước nhé.

– !!!

Ngày thứ N….

….

Tôi thề là gã bị dở hơi.

Hai tuần nay, đều đặn mỗi ngày. Sáng 6 giờ, gã sẽ nhắn tin cho tôi với dàn ý.

Đầu tiên ; Gọi tôi.

Sau đó, hỏi: em đang làm gì đấy.

Cuối cùng: dặn dò. Kiểu như: Xem xong Tivi thì nhớ tắt bằng khiển đấy, Uống nước phải dùng cốc nhé em, ăn kẹo nhớ bóc vỏ, đi vệ sinh xong nhớ xả nước…

Đêm. 0 giờ. Gã sẽ hỏi tôi đang làm gì.

Sau đó là tin nhắn : “Anh muốn nói cho người yêu một bí mật. Bây giờ anh đi ngủ đây.”

Chẳng biết nên khóc hay cười. Như kiểu mình vừa đào một cái hố và sau đó bịt mũi nhảy xuống. Gã lặp đi lặp lại những tin nhắn nửa vời như vậy không biết chán.

Nhưng cũng chẳng thể phủ nhận, việc nhận những tin nhắn của gã cũng khiến tâm trạng của tôi phấn khích hẳn. Điều tồi tệ nhất của một kẻ thất tình là sáng ngày hôm sau không nhận được những tin nhắn quen thuộc, và, điều may mắn cho một kẻ thất tình như tôi là ngay sau hôm thất tình, tôi vẫn nhận được tin nhắn từ gã. Có thể nội dung hơi quái dị nhưng ít ra, nó cũng giúp tôi bớt trống trải.

Hơn hai tuần, tin nhắn giữa tôi và gã vẫn chỉ dừng lại ở cấu trúc nguyên văn như vậy. Cho đến ngày thứ 21, thực sự thì tôi không thể chịu đựng nổi, bực tức nhắn một tin.

– Này, có phải người yêu là người biết tán gái không vậy?

1 phút sau, điện thoại tôi rung bần bật. Tin nhắn của gã.

– Anh xin thề …….Anh mà nói sai…..Ngày mai anh nói tiếp.

Rõ là một tên cà chớn nói điêu và thích nhăn nhở. Tôi hậm hực soạn tin nhắn.

– Thế thằng cha nào nói biết tán gái khi đăng cái status trên Facebook hôm đó?

– Anh có đang “tán” người yêu đâu. Anh đang tìm hiểu người yêu mà. Yêu nhau rồi, tán làm gì nữa.

Cảm giác như mặt tôi đang đần thối. Công nhận là gã không lẻo mép, không cưa cẩm cũng chẳng có ý tán tỉnh. Nói vậy, gã chính thức tìm hiểu tôi???

Tôi nghi ngờ.

– Vậy đã hiểu được mấy phần.

– Sơ cua thì cũng “tạm”

– Chứng minh??!

– Em – Người yêu “xấu gái.” Đại học năm 2. Thường dậy lúc 7 giờ. Thích ăn Táo khi xem phim, online Facebook đều đặn mỗi ngày, suy nghĩ đơn giản và không thích sự cầu kì. Điều cuối cùng, người yêu có con mèo tên Bi đẹp tuyệt.

Tôi ngẩn người. Gã có phải là một phù thuỷ??!

Tôi thừa nhận tôi là một cô gái Kim Ngưu khác hoàn toàn những cô gái cung Kim Ngưu khác. Ví như đa số con gái Kim Ngưu bướng bỉnh và hài hước, thì tôi lại trái ngược hoàn toàn. Bạn bè xung quanh thường nhận xét : “ tôi là một cô gái ít nói và trầm tính.” Tôi cũng nhận thấy như vậy. Tôi là những gì vừa đủ và thậm chí xuống cả dưới mức “bình thường.” Tôi ít khi trang điểm, gu ăn mặc không cầu kì, ít giao tiếp và hầu như không tham gia các hoạt động của lớp, không hứng thú với việc đi mua sắm với bạn bè, ít đi chơi, có vài người bạn, nuôi một con mèo béo ú dễ thương và nghiện xem phim hoạt hình.

Đa phần thời gian ngoài giờ học, tôi online.

Thừa nhận, tôi sống ảo.

***

Có nhiều lí do để một người tách mình ra khỏi cuộc sống bên ngoài. Nhưng đa phần, đều có điểm chung, muốn tìm một con người mới.

Và những gì tôi thể hiện qua thế giới ảo khác hoàn toàn với con người thật của tôi.

Tôi không nhút nhát và thậm chí là khá mạng bạo, nói nhiều, thích Chat, và là một cây bút viết lời bình cho những ảnh chế hài hước.

Đôi khi, tôi mơ hồ không biết đâu là con người thật của mình. Giống như, tôi sống ở hai thế giới, hai con người, hai tính cách, hai cách thể hiện. Điều duy nhất, có lẽ chỉ là :

“Tôi vẫn là một cô gái suy nghĩ đơn giản.”

Vậy mà gã, một cái nick, một cuộc tình ảo, vẫn đoán ra con người thật của tôi.

Một tuần sau tin nhắn của gã, chúng tôi vẫn nói chuyện đều đặn trên Facebook mỗi tối. Và nội dung cuộc trò chuyện chẳng có gì mới ngoài việc xoay vần xung quanh những mẫu tin nhắn theo bố cục có trước của gã.

Cho tới ngày đầu tiên của tuần thứ hai, gã để lại lời nhắn trên Wall Facebook của tôi.

– Gặp nhau được không?

Thú thật là tôi không bất ngờ, bởi đây là người thứ hai nhắn cho tôi tin nhắn có nội dung như vậy.

– Được, vậy ở đâu?

– KFC đường Xuân Thuỷ.

– Ok!

Nhắn xong tin nhắn cuối cùng, tôi offline Facebook. Vậy là gã cũng chẳng khác mấy…..Con trai, có lẽ trăm người thì người nào cũng giống nhau. Xem mặt.

Facebook trang cá nhận của tôi không để ảnh avatar, blog cá nhân tôi treo hình chú mèo béo ú, bút danh viết lời thoại sau mỗi bức tranh của tôi là Sam Sam. Tôi không khoái chụp hình, ít đi chơi, vì vậy không có ảnh trong album Facebook. Điều duy nhất mọi người online nhìn thấy tôi là tấm hình con mèo tên Bi của tôi.

Bi là giống mèo Ba tư mà tôi yêu nhất. Lông dài, trắng muốt, mặt bự bầu bĩnh, mắt tròn vo đáng yêu và đó là dấu hiệu nhận ra tôi khi có người bạn qua mạng nào đó muốn gặp tôi ở ngoài. Và ngày mai, Bi sẽ cùng tôi tới KFC đường Xuân Thuỷ.

Thú thật, tôi cũng khá hụt hẫng khi gã muốn gặp mặt tôi. Bởi, tôi là một cô gái không xinh xắn, thật thà hơn thì tôi chỉ dừng lại ở mức nhìn tạm được.

Tôi không có đôi mắt to tròn, da không trắng, mũi không cao, môi không mỏng hay chúm chím như đa số bức ảnh mà tôi xem trên mạng. Mắt tôi bé và cận thị nặng, da hơi nâu, dáng người nhỏ và hơi gầy. Tóc ngang vai và tóc mái phủ hết trán.

Có thể bạn đã nghe ai đó nói rằng : “ Vẻ bề ngoài không quan trọng.” Hay bạn có thể đọc ở đâu đó rằng : “ Yêu là yêu bản chất con người, không phải vẻ bề ngoài.” Thì tôi nghĩ, bạn nên suy xét lại.

Tính thực tế của cung Kim Ngưu có ảnh hưởng tới tôi chút ít, nhưng tin tôi đi, một chàng trai nói lời yêu với bạn qua mạng và muốn gặp bạn chỉ có một lí do: Bạn là một cô gái xinh xắn.

Bằng chứng là: Lí do tôi thất tình lần nào cũng bởi vẻ bề ngoài của tôi.

Đó là một chàng trai hơn tôi 3 tuổi. Chúng tôi quen nhau 3 tháng trên mạng và hẹn gặp nhau ngay sau câu nói : “ Anh yêu em.” của anh ta. Và sau 20 phút nói chuyện trực tiếp, tối hôm đó, anh ta vỏn vẹn nhắn cho tôi một tin. “ Anh nghĩ là mình không hợp nhau em ạ. Chúng mình là những người bạn thì tốt hơn.”

Đương nhiên, chúng tôi ngừng liên lạc ngay sau đó. Tôi biết, lí do duy nhất không phải là chúng tôi không hợp nhau. Có lẽ, vẻ bề ngoài của tôi không như những gì anh ta tưởng tượng.

Tôi hiểu, cái gì dễ đến thì cũng dễ đi. Dễ dàng có được một cuộc tình qua mạng thì cũng dễ dàng mất. Tôi chưa từng cảm thấy hối hận vì cuộc gặp gỡ đó, nhưng tôi vẫn cả thấy sự hụt hẫng. Nhưng rồi, mọi chuyện cũng sớm qua. Bởi tôi là một cô gái suy nghĩ đơn giản và sống ảo.

Trâm Anh là cô bạn cùng bàn với tôi. Đó là một cô gái khá xinh xắn và đáng yêu. Chẳng hiểu cô nàng qua Facebook của tôi khi nào mà lại biết hôm nay tôi sẽ đi gặp một người có tài khoản “Đẹp Trai” ở KFC.

– Hey, Du. Hôm nay có phải Du sẽ đi gặp một người ở KFC không?

Tôi đẩy gọng kính cận lên để nhìn rõ khuôn mặt đang mỉm cười của Trâm Anh, rồi lại nhanh chóng cho mấy quyển sách vào trong cặp, tôi đáp nhỏ.

– Ừ.

Trâm Anh cười rạng rỡ, khoác lấy tay tôi, thì thầm.

– Tớ vào album ảnh của bạn đó rồi. Đẹp trai dễ sợ luôn.

Tôi chỉ mỉm cười, vẫn tiện tay cho sách vào cặp. Thật ra, tôi chưa vào xem ảnh của gã bao giờ, tôi không quan tâm đến những chuyện như vậy cho lắm.

– Du, cho tớ đi cùng được không?

Lời đề nghị của Trâm Anh không khiến tôi ngạc nhiên cho lắm. Bởi lần đầu gặp mặt anh chàng mà tôi chia tay tháng trước, Trâm Anh cũng muốn đi cùng tôi. Lần đó, đột nhiên cô bạn lại có việc nên không tới kịp. Kết quả là 30 phút sau tới nơi, chỉ còn tôi với cốc nước cam uống dở. Nhiều lần tôi cũng nghĩ, giả sử lần đó Trâm Anh đi cùng tôi, anh chàng đó biết đâu lại có thể có một cuộc tình mới, tất nhiên là với Trâm Anh.

Có khá nhiều mâu thuẫn tưởng như là vô lí nhưng vẫn luôn tồn tại. Ví dụ như cô bạn cùng bàn Trâm Anh của tôi. Xinh xắn, dễ thương, năng nổ, nhiệt tình nhưng lại chưa có một mảnh tình vắt vai. Tôi không nghĩ là cô ấy kén chọn, bởi thỉnh thoảng cô ấy vẫn hay than thở với tôi. “ Chẳng có ai ngỏ lời muốn làm bạn trai của tớ cả.”

Tôi chợt nảy ra một ý, sao không để cô ấy đóng giả là tôi để đi gặp gã?

Khi tôi nói tới kế hoạch của mình, Trâm Anh nhìn tôi như một người bạn tri kỉ nhất. Khỏi phải nói, cô bạn thích thú như thế nào.

Nhưng chiều hôm đó, một vấn đề nhỏ đã xảy ra. Chú mèo Bi đáng yêu của tôi một mực không chịu cho Trâm Anh động vào người nó. Bi là dấu hiệu để tôi và gã có thể nhận ra nhau, nếu không có Bi thì có lẽ gã sẽ không tin Trâm Anh là tôi mất.

Theo như ý của Trâm Anh, tôi cũng sẽ đi cùng cô ấy tới KFC và mang theo cả Bi nữa.

Tôi gật đầu. Đó có thể là một ý kiến không tồi.

***

4 giờ 45 phút. KFC. Đường Xuân Thuỷ.

Trâm Anh, tôi và chú mèo Bi của tôi cùng ngồi đợi ở bàn ăn cạnh một chiếc cửa sổ.

Cuộc hẹn lúc 5 giờ chiều và chúng tôi đến sớm 15 phút.

Trâm Anh trang điểm trông rất xinh xắn và đáng yêu. Cô bạn mặc một chiếc váy trắng và đi giày búp bê. Tôi thì không có gì thay đổi, vẫn áo thun, quần jean và kính cận.

Chú mèo Bi mập mạp của tôi đeo một chiếc nơ hồng xinh xắn, nằm ngoan ngoãn trong lòng tôi, lim dim ngủ.

Trâm Anh có vẻ khá căng thẳng, trán cô bạn lấm tấm mồ hôi, hết đứng lên lại ngồi xuống ngóng cửa ra vào.

Rồi khi chú mèo cưng của tôi tỉnh ngủ, nhảy lên chiếc bàn phía trước kêu meo meo vì đói, tôi định đứng lên lấy cho Bi một thứ gì đó để ăn, thì ngay trước mặt tôi xuất hiện một đĩa khoai tây chiên và theo đó là một giọng nói trầm trầm.

– Bi thích ăn khoai tây chiên thì phải.

Cả tôi và Trâm Anh đều ngước lên. Tôi không biết dùng từ khi miêu tả vẻ bề ngoài của một chàng trai, từ duy nhất tôi có thể nghĩ ra vào giây phút ấy là cái nick của gã :“ Đẹp trai”.

Trong khi chú mèo Bi của tôi ăn như bị bỏ đói trên chiếc bàn, chàng trai lạ mặt phía trước hồn nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện chúng tôi, nheo mắt vẻ suy nghĩ.

– Anh là “đẹp trai”. Người yêu “ xấu gái” đúng không nhỉ?

Chàng trai mỉm cười, giọng nói tinh nghịch nhưng chẳng mang ý trêu đùa. Trong giây lát, tôi thóang thấy đôi mắt đen dài của người đối diện đang nhìn mình, tôi khẽ đẩy gọng kính, đưa mắt sang phía Trâm Anh.

Cô bạn tươi cười nhìn tôi, rồi hít một hơi thật sâu, đôi mắt đậm macara của Trâm Anh nhìn thẳng vào chàng trai đối diện.

– Hi, em là Trâm Anh. Rất vui được gặp anh.

Người đối diện có chút ngập ngừng, rồi cũng đưa tay nắm lấy bàn tay đang bỏ lửng giữa bàn của Trâm Anh. Sau cái bắt tay chào hỏi, Trâm Anh hồn nhiên quay sang tôi, giới thiệu.

– Đây là Du, bạn cùng lớp với em. Chúng em tình cờ gặp nhau ở KFC nên……

Trâm Anh ngập ngừng, chàng trai nọ quay sang nhìn tôi, khẽ mỉm cười. Tôi ngẩng đầu lên, gượng gạo bắt tay anh ta, rồi lại chăm chú nhìn vào chú mèo Bi trước mặt.

– Anh là Quân. Nếu em thích thì cứ gọi anh là “ người yêu” hoặc “đẹp trai” như chúng ta vẫn từng gọi.

Tôi nghĩ đó là câu mà Quân nói cho cô bạn bên cạnh, nên tôi cũng chẳng mảy may ngước lên theo dõi. Tôi nghe thấy tiếng cười nhẹ của Trâm Anh, rồi tiếng chân phục vụ mang tới 3 suất KFC cùng ba lon coca nhỏ bày trên mặt bàn.

– Chắc đây là chú mèo tên Bi của em. Trông nó dễ thương đấy.

Tiếng Quân vang lên và sau đó là tiếng trả lời nhỏ nhẹ của Trâm Anh.

– Vâng. Đây là con mèo mà em thích nhất đấy.

Chú mèo Bi của tôi đang ăn khoai tây rán, nghe thấy tên mình liền vội ngẩng khuôn mặt béo ú của nó lên. Vốn dĩ, trông nó đã to sụ, bỗng nhiên lại xù hết lông lên trông không khác gì một cuộn bông tròn vo. Tôi tiện tay cào cào bộ lông cho nó, Bi dụi cái đầu ngồ ngộ của nó vào tay tôi, rồi bước vài bước trên chiếc bàn đang nghi ngút hương gà rán.

– Bi có vẻ nghe lời em nhỉ?

Quân đưa đôi mắt vẻ nghi ngờ nhìn tôi, tôi cười trừ, đáp ngắn gọn.

– Em hay sang nhà Trâm Anh chơi, nên Bi cũng quen em.

Trâm Anh ngồi cạnh cũng lên tiếng giúp tôi.

– Vâng, em với Du hay qua nhà nhau chơi lắm. Bi cũng quý Du.

– Anh có thể bế Bi được không?

Lời đề nghị bất ngờ của Quân khiến cả tôi và Trâm Anh quay sang nhìn nhau, lúng túng. Bi là con mèo rất ương bướng, nó không thích người lạ động vào người và vuốt ve nó. Tôi lên tiếng thanh minh.

– Hình như Bi không thích người lạ anh ạ.

– Anh mà lạ à? Cả tháng nay ngày nào anh chẳng nhìn thấy avatar của nó.

Quân trả lời nhẹ bẫng, rồi nhanh như chớp, anh ta nhấc bổng con mèo vào lòng, vuốt nhẹ bộ lông trắng tinh mềm mại của nó.

Có chút giật mình, chú mèo mập mạp của tôi kêu meo meo hai tiếng, rồi khi nằm gọn trong lòng của Quân, nó đưa đôi mắt gườm gườm nhìn người đối diện, rồi lại mang đôi mắt long lanh to tròn nhìn tôi, tôi nheo mắt nhìn nó, Bi ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Quân.

Kể cũng lạ, đây là lần đầu tiên nó chịu để yên cho một người lạ ôm nó như vậy. Tôi dè chừng nhìn Quân, rồi cúi xuống lon coca trước mặt, khuấy đều.

Giọng Quân lại vang lên.

– Anh cho nó ăn gà rán nhé?

– Nó ghét ăn da gà lắm, anh nhớ bỏ da trước khi cho nó ăn, không là nó sẽ nôn ra người anh đấy.

Tôi thuận miệng trả lời ngay sau lời đề nghị của Quân. Quân không tỏ vẻ ngạc nhiên sau lời hướng dẫn của tôi, trái lại anh ta chỉ cười rồi thốt lên.

– Thú vị thật.

Như chợt hiểu ra, tôi quay sang nhìn Trâm Anh. Cô bạn vẫn chăm chú theo dõi anh chàng trước mặt khi anh ta cho con mèo của tôi ăn. Rồi bỗng dưng, cô bạn đẩy ghế, tiến về phía Quân, tươi cười.

– Để em giúp.

Tôi đẩy gọng kính, chăm chăm nhìn vào mấy viên đá đang tan chảy trong cốc coca trước mặt. Tự tách sự tập trung của mình ra khỏi cảnh tượng phía trước.

Đó có lẽ là cái kết thúc viên mãn nhất.

Cuộc nói chuyện giữa Trâm Anh và Quân kéo dài hơn 30 phút sau đó. Nội dung xoay quanh sở thích của chú mèo Bi. Kì thật thì cô bạn Trâm Anh của tôi có tài nói chuyện. Cô bạn nói không hề vấp váp một chút nào mặc dù những thói quen của Bi chẳng hề như những gì cô ấy nói. Bi sợ chuột chứ không hề bắt được nhiều chuột như Trâm Anh kể, Bi cũng không thích len như cô bạn nghĩ, và đặc biệt Bi không hề thích chụp hình, những tấm hình tôi chụp Bi đều là chụp lén khi Bi đang ngủ…

15 phút sau đó, tôi được biết thêm về Quân. Anh ta là sinh viên năm 3 trường Kiến trúc, và như tôi biết trước đó, anh ta hơn bọn tôi 1 tuổi. Ngoài 1 thông tin được biết thêm ấy, anh ta vẫn ung dung nói lại khả năng của anh ta như cái status lần đầu.

“Nam. 21 tuổi trăng rằm. Ăn nói khéo. Ga lăng. Biết cách tán gái.”

Nhưng tôi cũng phải thừa nhận anh ta ăn nói khéo thật, chẳng thế mà cô bạn Trâm Anh của tôi cười híp mí cả buổi.

***

Lúc ra về, con mèo Bi của tôi vẫn ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay của Quân, ngay cả khi chúng tôi đã rời khỏi bàn và đang đi tới cửa. Tôi hậm hực liếc nhìn, nhưng Bi cố ý ý phớt lờ ánh mắt của tôi, nó chỉ đáp lại vài tiếng meo meo rồi lại ung dung cuộn người trong tay người lạ.

Quân lắc lư con mèo trong tay, quay sang nhìn tôi, hỏi.

– Em ít nói nhỉ?

Tôi còn chưa biết trả lời như thế nào, Trâm Anh đã đỡ lời giúp tôi.

– Du là thế anh ạ. Bạn ấy hơi trầm tính.

Quân mỉm cười, anh ta vuốt ve con mèo trên tay lần cuối, rồi nhìn chăm chăm vào mắt con Bi, cười với nó.

– Thú vị đấy.

Con mèo mập mạp của tôi chẳng hiểu gì, cũng kêu meo meo hai tiếng đáp lại. Trâm Anh cười tươi, đôi má ửng hồng, nói lời tạm biệt.

– Bây giờ cũng khá muộn rồi. Bọn em xin phép về trước. Hẹn gặp anh sau nhé.

Quân trao trả con mèo cho Trâm Anh, tôi nghĩ cũng ổn vì con mèo Bi của tôi khi ăn no thì nó cũng khá biết nghe lời. Tôi đưa mắt nhìn con mèo to sụ, nó ngoan ngoãn nằm gọn trong tay Trâm Anh. Tôi thở phào.

Mọi chuyện có vẻ diễn ra khá suôn sẻ nếu như…

Gần cửa hàng KFC có quán đồ chơi trẻ em, một cậu bé khi chọn mấy món đồ chơi gần đó lên dây cót một con chuột bằng nhựa làm cho con chuột chạy không chủ đích tới chân của Trâm Anh. Trâm Anh buông tay hét toáng lên, con mèo Bi của tôi bị rơi đột ngột xuống đất, nó vốn sợ chuột, khi nhìn thấy con chuột nhựa trước mặt, nó kêu hai tiếng meo meo thất thanh rồi trong chớp nhoáng, nó vụt chạy.

Như có một dòng điện chạy dọc xuống sống lưng, tôi hốt hoảng đuổi theo con mèo. Nó vẫn lao vun vút về phía trước, tôi vẫn theo sau nó, gọi thất thanh “ Bi, Bi, quay lại mau.”

Con mèo Bi của tôi đột ngột rẽ vào khu ngõ nhỏ, nhập nhoè ánh đèn. Tôi cũng thấm mệt, cũng chỉ vài bước chân nữa là tôi có thể tóm được nó. Nhưng, tại khúc cua vào ngõ, chân tôi vấp phải một viên gạch, tôi ngã sõng soài trên mặt đất, kính văng ra phía trước.

Cảm giác đau buốt ở chân, còn tay hình như bị trầy, tôi lóng ngóng quờ tay trên mặt đất tìm chiếc kính cận.

Rồi, một bàn tay to lớn đỡ lấy tôi và xốc dậy, đẩy chiếc kính cận vào tay tôi. Hơi thở gấp gáp như vừa chạy của người lạ dồn dập bên tai tôi, nhưng giọng nói trầm trầm đầy quen thuộc.

– Du, Du. Em không sao chứ?

Tôi đeo lại chiếc kính và cố chắp hình ảnh nhoè nhoẹt trước mặt làm một. Là Quân.

Tôi lạ lẫm, nhưng rồi cũng gượng cười, khẽ tách mình ra khỏi bàn tay của anh ta.

– Em không sao. Con mèo Bi…..

Tôi đưa mắt tìm kiếm con mèo, thấy tôi bị ngã, nó chạy lại phía tôi, dụi cái đầu to sụ vào chân tôi, nũng nịu hối lỗi.

Tôi xốc nó lên, gằn giọng.

– Lần sau mày còn thế nữa thì đừng trách tao đấy.

Con mèo như hiểu ý, nó cụp mắt nhìn tôi, thè chiếc lưỡi hồng nhạt liếm vào cái tay đang trầy xước của tôi. Tôi nhíu mày lườm nó.

Quân vẫn nhìn chăm chú vào con mèo của tôi, hỏi nhỏ.

– Em có cần anh bế giúp Bi cho không?

Tôi lắc đầu, mái tóc ngang vai lắc lư theo.

– Em đi được. Vậy còn Trâm Anh…

– À, Trâm Anh vẫn đợi em ở chỗ vừa rồi.

– Vậy còn anh…? – Tôi đẩy gọng kính lên nhìn Quân.

– Anh chạy ngay sau em. – Quân cười, rồi bất ngờ hạ giọng – Nhưng mà trông em nhỏ bé thế này mà công nhận chạy nhanh thật.

Tôi chun mũi sau lời nói của anh ta. Thẳng thừng.

– Có thể coi đó là lời khen hay chê bây giờ nhỉ?

Quân nhìn vẻ mặt của tôi, anh ta cười híp cả mí.

– 50- 50 đi.

Tôi xốc con mèo béo ú trên tay, chậm rãi nhấc từng bước chân một. Cảm giác bàn chân rời rạc, đau buốt. Thấy vẻ mặt nhăn nhó của tôi, Quân dè chừng.

– Hay em vịn vào tay anh mà đi.

– Em vẫn đi được mà. – Tôi ngoan cố.

Nhưng cũng chỉ độ vài bước chân, tôi đành miễn cưỡng nhường con mèo to sụ của tôi vào tay Quân. Quân một tay ôm con mèo, một tay chìa ra phía trước để tôi bám. Tôi tập tễnh rời khỏi cái ngõ mờ ánh đèn ấy.

Quân quay sang nhìn tôi, cất giọng trầm trầm.

– Em rất thích con mèo?

– Vâng. – Tôi đáp.

– Uhm. Nhìn em liều mình xông lên đuổi theo nó là anh biết.

– Liều mình xông lên? Đâu đến mức ấy đâu. – Tôi vẫn nhấc từng bước chân, bám chặt vào cánh tay vững chắc bên cạnh, chậm rãi trả lời.

Rồi bỗng, giọng nói của Quân thay đổi, anh ta gần như reo lên.

– Có lẽ anh đã tìm ra được đề tài cho bài vẽ cuối học phần của anh rồi.

– Đề tài? – Tôi quay sang nhìn Quân, thắc mắc.

Anh ta bước chầm chậm, đưa đôi mắt đen láy xuống nhìn con mèo Bi to sụ trong tay, rồi lại quay sang nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh.

– Em và con mèo Bi của em.

– Em và con mèo? – Tôi trợn mắt nhìn anh ta.

– Đúng. Chủ đề lần này của bọn anh là “ tương phản”.

– Vậy thì có liên quan gì đến em và Bi chứ. – Tôi cau có vì cái chân đang đau buốt.

– Ồ. Có đấy. Em nhìn xem. Chỉ cần một chút quan sát thôi. Em thì nhỏ người và nhẹ bẫng. Còn con mèo Bi mà em nuôi thì sao? Em nhìn xem. Béo ú và to sụ. Ầy. Thế có phải là “ tương phản” không?

Tôi thề, nếu như tôi là một cô nàng Kim Ngưu chính gốc và cái chân của tôi không trong tình trạng đau buốt thế này thì tôi đã thuận đà sút cho anh ta vài cái.

Con mèo Bi của tôi khi nghe thấy tên mình, cũng nhổm đầu lên, kêu meo meo. Quân cười giòn giã, đắc thắng.

– Đấy. Em thấy chưa. Ngay cả con Bi cũng đồng tình với anh.

Tôi giận đến tím mặt. Nhưng cũng phải bình tĩnh trở lại bởi phía trước là 5 bậc cầu thang to đùng. Tôi rùng mình, nhìn xuống chân, hít một hơi thật sâu chuẩn bị lê bước.

– Du, em thích bay không?

Câu hỏi đột ngột của Quân khiến tôi do dự. Tôi hạ chân xuống bậc cầu thang thứ nhất, đáp lại.

– Nếu em nói thích thì anh cho em bay chắc.

– Vậy là em thích?

– Vâng. – Tôi nhăn nhó trả lời cho qua chuyện.

– Vậy khi anh đếm, em đứng im được không?

Tôi đẩy gọng kính cận, nhún vai, chẳng hiểu cái mô tê gì. Khi tôi định nhấc cái chân đau buốt lên cầu thang thì nghe thấy giọng của Quân.

– 1…2…3….Fly.

Khi anh ta đếm đến số 1. Tôi cảm giác một cánh tay chạm vào eo mình, Khi đến số 2, người tôi áp sát vào người anh ta. Số 3, tôi bị nhấc bổng khỏi mặt đất. Và khi cái chữ

“ Fly” kéo dài, toàn bộ người tôi theo cánh tay của anh ta vùn vụt theo tiếng gió. Chính xác là tôi bay qua 5 bậc thang kia nhờ cánh tay của anh ta.

Khi chân đã tiếp đất, tôi đứng im lìm như một pho tượng.

– Trông em vậy mà cũng nặng thật đấy.

Quân duỗi bàn tay vừa nhấc tôi, ra vẻ nặng nhọc. Nói đoạn, anh ta cúi đầu xuống, nhìn chăm chăm vào đôi mắt sau kính cận của tôi.

– Bộ em bị hoá đá à?

Tôi ngây người, rồi cũng cố giữ cho giọng mình không được lệch lạc.

– Chuyến bay thú vị thật đấy.

– Thật hả? – Anh ta hỏi tôi.

Tôi gật đầu cái rụp.

– Vậy em có thích Fly nữa không?

Tôi lắc đầu nguây nguẩy.

Quân thích thú cười lớn, đưa bàn tay lên xoa đầu tôi, khiến những mớ tóc ngắn của tôi rối reng.

– Em thú vị thật đấy. Đâu có phải là người ít nói đâu.

Tôi định cao giọng cãi lại lời của anh ta, nhưng phía trước, tiếng bước chân của Trâm Anh và giọng nói hốt hoảng của cô bạn khiến tôi im bặt.

– Du, có sao không? Sao cậu chạy xa vậy?

Tôi mỉm cười, chậm rãi thanh minh.

– Tớ chạy đến khúc cua….

– Tất cả là tại con mèo Bi béo ú này này.

Giọng Quân vang lên, anh ta nhìn chằm chằm vào con mèo béo của tôi, lườm lườm.

Trâm Anh nhìn xuống chân của tôi, lo lắng.

– Cậu đi được không Du?

Tôi gật đầu.

Vậy là Quân giao con mèo lại cho tôi. Dè chừng nhìn tôi nhưng cũng chỉ biết lắc đầu. Tôi không biết anh ta lắc đầu với ý nghĩ gì, nhưng điều cuối cùng hôm đó tôi nhớ về Quân là đôi mắt đen láy dưới ánh đèn đường, lung linh, ấm áp và như tan ra.

***

Chân tôi bị bong gân, tôi xin nghỉ học vào ngày hôm sau.

Thật ra, ngay tối hôm đó khi vừa về đến nhà. Điện thoại của tôi đã rung lên từng hồi. Tin nhắn mới từ “Đẹp Trai”. Là gã, và gã là Quân.

– Người yêu “ xấu gái” ơiiiiii

Vừa về đến nhà, chân lại đau, điện thoại đã réo, tôi bực tức nhắn tin lại.

– Có chuyện gì đấy?

– Hi. Hỏi xem người yêu thế nào thôi. Vậy cô bạn Du của người yêu thế nào rồi?

Tôi chột dạ.

Rõ ràng là tôi và Trâm Anh vẫn đang diễn kịch, và rõ ràng là gã vẫn đinh ninh Trâm Anh là người yêu quen hơn một tháng của gã, điều cuối cùng, gã vẫn nghĩ số điện thoại đang nhắn tin với gã là Trâm Anh.

Tôi nhấc cái chân đau điếng lên, vừa xoa thuốc, vừa nhắn tin lại.

– Người yêu ơi. Giờ em dùng số điện thoại mới rồi. Người yêu nhắn tin cho em vào số điện thoại này nhé.

Và rồi, tôi gửi cho gã số điện thoại của Trâm Anh. Rồi tôi lại lặng lẽ nhắn tin vào số điện thoại của Trâm Anh nhắc nhở cô bạn về vấn đề đang xảy ra.

MỌi chuyện coi như đã được dàn sếp ổn thoả. Chừng 15 phút sau đó, tôi nhận được tin nhắn cuối cùng của gã với nội dung cụt lủn. “ Uhm”.

Tôi thở phào.

23 giờ. Tôi online như một thói quen.

– Buzz. “ Người yêu” đang làm gì vậy?

Tôi giật mình. Đúng là số điện thoại có thể cho Trâm Anh nhưng tài khoản Facebook thì làm sao có thể cho cô bạn mượn được. Tôi gõ lạch cạch trả lời tin nhắn của gã.

– Đang online faccebook.

– Hi. Thế online tiếp đi nhé.

Phù!!! Gã vẫn luôn là vậy. Không bám riết lấy tôi để nhắn tin, cũng chẳng thờ ơ không để ý. Có lẽ, đó cũng là lí do vì sao khi cả tháng gã vẫn đều đều nhắn tin cho tôi với cái dàn ý như nhau mà tôi vẫn không thấy ngán ngẩm.

Tôi tắt màn hình Chat. Vào hội nhóm trên Facebook.

Nếu như ở ngoài tôi là Du – một cô gái nhút nhát và ít tiếng, bình thường và chẳng có gì nổi bật. Thì trong thế giới ảo này, tôi là Sam Sam – một người được mọi người biết đến.

Tôi có cả một hội “ những người hâm mộ tài chế truyện cười của Sam Sam.” Đều đặn mỗi ngày, tôi viết 5 truyện cười dựa trên ảnh chế từ nhân vật Doreamon đình đám của Nhật Bản. Truyện cười của tôi chẳng bậy bạ, chẳng đao to búa lớn, những cũng đủ để cho những người quan tâm truyện của tôi cười và có thêm động lực sau mỗi tiếng cười ấy. Đó có lẽ là những giây phút tuyệt vời nhất mà tôi có được trong thế giới ảo này.

Trang page như là ngôi nhà ấm áp của tôi với số lượng thành viên hơn 50 nghìn người. Và tôi tự hào về điều ấy.

Hàng ngày, vẫn lần lượt có hàng nghìn cái nick like và ủng hộ truyện cười của tôi. Tôi luôn dành thời gian đọc hết những comment và những lời nhận xét ấy. Tôi không biết bạn sẽ cảm thấy thế nào, nhưng với tôi, đó là cảm giác ám áp nhất.

Tôi chưa từng nghĩ “ảo là thật”, và cũng chưa từng suy đoán “ảo là không thật”. Chỉ biết rằng, thế giới ảo và những những người bạn ấy đã cho tôi thêm động lực và tiếng cười khi học xa nhà.

Trong thế giới nhỏ ấy, nổi bật là một người có cái nick rất lạ: Nhút nhát.

Nhút Nhát là người lập page này cho tôi 3 tháng trước, rồi chỉ tôi cách làm admin, cách đăng bài. Tôi nhớ, có lần tôi có hỏi trên facebook của Nhút Nhát: “Vì sao bạn lại làm những chuyện này giúp mình?”

Nhút Nhát trả lời liền sau đó : “Vì mình thích truyện của bạn. À không, mình yêu nó thì đúng hơn.”

Và Sam Sam bắt đầu nổi tiếng hơn từ ấy.

Nhưng, người bạn Nhút Nhát thực sự là nhút nhát. Tôi và Nhút Nhát chỉ thỉnh thoảng trao đổi với nhau vè cách post bài, ngoài những tin nhắn với nội dung như vậy, tôi vẫn lẳng lặng UP truyện và Nhút Nhát vẫn chăm chú dõi theo.

Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy vui vì có một người bạn luôn dõi theo mỗi bước chân của tôi trong thế giới ấy.

***

Sang ngày thứ hai, những buổi sáng của tôi không còn bị đánh thức bởi những tin nhắn có nội dung quen thuộc. Tôi mừng thầm, bởi dù sao thì đó cũng là mong muốn của tôi. Biết đâu, giờ này Trâm Anh và gã đang có những tin nhắn chào buổi sáng lãng mạn nào đó.

Xét cho cùng thì gã đẹp trai và cũng khá biết cách gây cười. Trâm Anh là một cô gái xinh xắn và đáng yêu. Và tôi, là một bà mối. Tất cả đều hoàn hảo theo đúng kế hoạch và phù hợp với từng người.

Chẳng thế mà cô bạn Trâm Anh vừa nhìn thấy tôi ở cửa lớp đã tíu tít.

– Du, chân cậu đỡ chưa? Anh chàng Quân đó quả là một chàng trai tuyệt vời đấy.

Tôi hạ chiếc cặp xuống bàn, tiện tay lôi vài quyển vở, trả lời.

– Uhm. Vậy hai người tiến triển đến đâu rồi?

Trâm Anh chống cằm nhìn tôi, rồi lại hạ giọng.

– Cậu làm như đi tên lửa không bằng ý. Mới có hai ngày.

– Cậu hiểu thêm được chút nào về anh ta chưa? – Tôi dở vài trang sách, đẩy gọng kính rồi hỏi lại Trâm Anh.

Trâm Anh kéo quyển vở của tôi về phía cô ấy, rồi càu nhàu.

– Cậu ấy. Suốt ngày chỉ biết sách vở. Một ngày đến lớp không chúi mắt vào sách và ngồi trầm ngâm một góc chắc cậu không chịu được hả Du?

Tôi có hơi bất ngờ trước phản ứng của Trâm Anh. Thừa nhận là khi tôi đến lớp, tôi chỉ biết đọc sách và ít giao tiếp. Thỉnh thoảng, Trâm Anh có rủ tôi đi uống trà sữa hay đơn giản chỉ là đi ngắm phố phường vào buổi chiều khi được nghỉ, tôi cũng từ chối khéo. Thời gian của tôi gần như đầu tư hết cho việc học và chiếc Laptop ở nhà. Chút thời gian còn lại, dành cho chú mèo béo mập tên Bi của tôi.

Nhưng kì thực, từ hồi năm nhất, Trâm Anh hay chọn chỗ ngồi cạnh tôi và cho đến bây giờ, cô bạn vẫn luôn chọn chỗ ngồi ấy. Tôi không thể nhớ đã từ chối bao nhiêu lần những lời mời đi chơi của cô bạn, nhưng tôi chắc chắn một điều, lần nào cô bạn cũng mỉm cười và hẹn tôi hôm nào tôi rảnh thì đi cũng được.

Tuy vậy, hôm nay cô ấy lại khác.

Nhìn thấy nét mặt ngây ngây của tôi, Trâm Anh nhăn mặt, véo má tôi một cái.

– Du, chiều nay cậu nhất định phải đi chơi với tớ đấy.

Tôi xoay xoay cây bút trong tay, hỏi dò.

– Đi đâu vậy?

– Đi công viên Thủ Lệ.

– Hai chúng mình à?

– Không. Đi với anh Quân nữa.

Tôi bặm môi suy nghĩ. Rồi cũng định mở lời, thì ngay lập tức đã bị cô bạn Trâm Anh lườm lườm.

– Định không đi hả? Không được đâu nhé Du. Thứ nhất: Cậu phải mang theo mèo Bi nữa vì vẫn phải cần để chứng minh tớ là người có tài khoản “ xấu gái” và là người yêu qua mạng của anh ta. Thứ hai, tớ nhớ không nhầm thì cậu chưa đi chơi với tớ lần nào thì phải.

Trâm Anh đưa đôi mắt to tròn dò xét tôi. Tôi ậm ừ, gật gật, rồi lại cúi đầu vào những trang sách phía trước, không kịp nhìn thấy nụ cười của cô bạn Trâm Anh phía trước.

***

2 giờ chiều. Tôi ôm chú mèo nhỏ đợi Trâm Anh ở cổng công viên.

Chớm hè, thời tiết khá là mát mẻ và dễ chịu. Tôi hít một hơi căng đầy lồng ngực, thưởng thức khí trời. Cũng khá lâu rồi tôi chưa ra ngoài vào những buổi chiều như thế này, thường thì tôi dành thời gian online, hoặc ngồi hoàn thành ý tưởng cho những truyện cười, không thì cũng sẽ gặm nhấm một chồng sách trên bàn. Có lẽ, đó cũng là lí do khiến hai mắt kính cận của tôi ngày một dày thêm.

Con mèo Bi của tôi đột nhiên dùng bộ móng vuốt của nó cào cào vào tay tôi rồi kêu meo meo hai tiếng, tôi cúi xuống nhìn nó, rồi cũng ngẩng đầu lên theo ánh mắt của con mèo nhỏ. Phía trước, những tia nắng nhẹ nhàng đầu hè gần như bị che khuất bởi dáng người cao cao của Quân.

– Chào em, Du. Đợi anh lâu chưa?

Tôi cúi xuống nhìn con mèo Bi của mình, nhưng miệng thì lại đang trả lời câu hỏi của Quân.

– Em vừa tới thôi. Em đợi Trâm Anh.

Quân tỏ ra ngạc nhiên, anh ta chống tay lên cằm, vẻ nghĩ ngợi.

– Trâm Anh không nói gì với em ư?

Tôi đẩy gọng kính cận, tò mò nhìn Quân. Anh ta nhún vai, thản nhiên nói.

– Trâm Anh chậm xe Bus. Nên sẽ đến muộn đấy.

– Mọi ngày Trâm Anh vẫn đi xe đạp điện, sao giờ lại đi xe Bus…- tôi hỏi lại.

– Ah uhm. Anh cũng không biết. Đúng rồi, cái chân của em. Ổn chưa?

– Em đi được rồi. – Tôi đáp nhỏ xíu.

Rồi Quân cúi người xuống, nhìn chăm chú vào con mèo Bi trên tay tôi, nghi hoặc.

– Con mèo Bi này ….

– À, hôm qua em sang nhà Trâm Anh chơi, nên nó theo em về. – Không kịp để Quân nói hết câu, tôi vội giải thích.

– Thú vị thật đấy.

Quân nhìn tôi rồi mỉm cười.

****

Trong khi đợi Trâm Anh đến, tôi và Quân dạo quanh bờ hồ như ý kiến của Quân vì con mèo Bi của tôi một mực nhảy sang người anh ta. Quân than vãn rằng anh ta không quen đứng yên một chỗ bế một con vật nặng như con mèo của tôi.

Quân nhìn hai cái bóng người và một con mèo trải dài phía trước, rồi quay sang nhìn tôi, chêu chọc.

– Du, em nhìn kìa. Bóng của em nhỏ xíu và có đến vai anh.

Tôi chăm chú nhìn hai cái bóng, rồi cũng gật gù đồng tình.

– Công nhận là anh cao thật.

– Thế không phải là do em gầy và nhẹ cân à?

– Em nghĩ là không. – Tôi ngoan cố cãi.

Quân cười cười, lắc đầu nhìn tôi, rồi lại cúi xuống nhìn con mèo Bi trên tay anh ta, đáp lại.

– Chắc em nuôi con mèo béo này.

– Vậy mà cũng có khối người chết mê chết mệt vì con mèo béo ú này đấy. – Tôi đá một hòn sỏi phía trước, cao giọng trả lời.

Quân quay sang nhìn tôi, nét mặt anh ta co lại, rồi bật cười thành tiếng. Tôi im de, thản nhiên đá tiếp hòn sỏi phía trước.

– Du, em bị cận mấy độ rồi? – Quân đuổi theo bước chân của tôi, rồi đi lùi hỏi.

– Nặng của nặng. – Tôi chắp tay sau lưng, mắt vẫn dõi theo hòn sỏi dưới chân.

– Là bao nhiêu?

– 5 độ rưỡi.

– Em biết lí do vì sao em cận chứ? – Quân vẫn đi lùi, kiên nhẫn hỏi lại tôi.

Tôi đẩy gọng kính, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh ta, rồi cũng trả lời cho qua chuyện.

– Chắc tại em hay ngồi trước màn hình máy tính và đọc sách thiếu ánh sáng.

– Ủa, vậy không ai quát em…à…ý anh là không ai nhắc em sao?

– Em ở một mình.

Quân xoay người, anh ta không đi lùi nữa, rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh. Đôi mắt đen láy của anh ta nhìn xa xăm vào mặt hồ phía trước, rồi lại quay sang nhìn tôi, cười.

– Anh cũng ở một mình, nhưng….anh lại không bị cận.

Tôi không đáp lại sau câu nói của Quân, chỉ lẳng lặng đưa đôi mắt dõi theo những chiếc xuồng Thiên Nga dập dình trong lòng hồ.

Chợt, có một bàn tay kéo tôi chạy về phía trước, theo tiếng gió và nắng, nụ cười của Quân trở nên lung linh một cách kì lạ.

– Du, chúng ta dạo quanh hồ thôi.

Tôi không trả lời, bàn tay vẫn bị Quân kéo đi và bước chân trở nên vội vàng hơn trước.

Giữa hồ, tôi và Quân đạp xuồng chầm chậm. Sự thật là tôi rất thích đạp xuồng Thiên Nga. Mỗi lần qua công viên, nhìn những con Thiên Nga dập dình trên mặt nước, tôi vẫn luôn tự nhủ khi nào có thời gian nhất định sẽ chọn cho mình một con Thiên Nga thật đẹp và điều khiển ra tận giữa hồ. Nhưng hết lần này đến lần khác, tôi vẫn chưa thực hiện được cái mong muốn nhỏ nhoi ấy.

Cảm giác bấp bênh giữa hồ và hai bên là những dòng nước dập dình thật tuyệt. Tôi vẫn im lặng thả hồn mình theo tiếng chân đạp xuồng, rồi tự hạ tay mình theo từng làn nước nhỏ đang lan ra.

– Có vẻ như em thích đi xuồng Thiên Nga? – Quân xốc con mèo trên tay, quay sang nhìn tôi, thắc mắc.

Tôi gật đầu nhẹ.

– Có vẻ như thói quen thường thấy nhất của em là đẩy gọng kính cận?

Tôi thuận tay, định đẩy gọng kính thật, nhưng như sực nhớ ra, tôi lại hạ cánh tay của mình xuống.

– Du, con mèo của em có bị say sóng không?

Những câu hỏi có nội dung chẳng mấy liên quan đến nhau của Quân khiến tôi bực mình. Nhưng rồi, tôi cũng co chân mà đạp chiếc xuồng Thiên Nga để quay về bờ. Đúng là con mèo Bi của tôi bị say sóng.

Nhưng, ngay khi chúng tôi chỉ còn cách bờ độ vài ba vòng quay nữa, thì con mèo của tôi bắt đầu nôn.

Nhìn một đống dớt dãi của Bi trên tay áo Quân, chợt tôi thấy ngượng kinh khủng. Con mèo Bi béo mập của tôi như biết ý, nó kêu meo meo nhìn Quân như hối lỗi.

Quân thận trọng trao con mèo cho tôi, rồi cứng nhắc tiến xuống hồ. Anh ta tóm lấy vài chiếc lá gần đó, xốc một ít nước và gạt cái phi vụ mà con mèo của tôi gây ra.

Khi Quân làm xong, anh ta tiến lại gần con mèo Bi của tôi, rồi lại quay sang nhìn tôi, im lặng.

Tôi ngước mắt nhìn vẻ mặt của Quân mà không thể phán đoán được nét mặt anh ta đang biểu lộ sắc thái gì, lí nhí cất giọng.

– Em xin lỗi. Em quên mất là con Bi nó bị say sóng.

Quân cười như không, đôi mắt đen láy như phủ một làn nước mỏng, ghé sát vào tai tôi, nói nhỏ.

– Anh sẽ ghi vào sổ nợ đấy.

Hôm nay, tôi thực sự giận Trâm Anh. Cả buổi chiều, cô bạn gần như mất tích. Mãi tối muộn, khi tôi đang cho con mèo Bi ăn. Tôi mới nhận được tin nhắn của Trâm Anh.

– Xin lỗi Du nhé, hôm nay tớ có việc bận, tớ không đến được.

– Sao cậu không thông báo cho tớ sớm hơn vậy?

– Tớ quên khuấy đi mất, mai đến lớp tứ đền nhé. Hi

– Đừng cho tớ leo cây lần hai nữa là được.

– Hi, Thế hôm nay đi chơi thế nào? Vui không?

– Tớ chỉ thấy mỏi chân và xấu hổ vì con mèo Bi.

– Sao vậy? nó lại bỏ chạy à?

– Không. Chuyện dài lắm. Mai tớ kể cho.

– Uhm, vậy mai gặp lại.

Nhắn tin với Trâm Anh xong, tôi nằm nhoài ra giường.

Một phần là cũng bởi đôi chân mỏi nhừ vì chưa bao giờ tôi đi nhiều và chạy nhiều như vậy. Phần còn lại, là cảm giác no căng bụng khi vừa ăn xong một suất cơm đầy khác mọi ngày.

Tôi học xa nhà, ở trọ một mình nên việc ăn uống cũng thất thường và có khi là chỉ ăn cho qua loa. Nhưng chiều tối, khi cả tôi và Quân đều rời khỏi công viên, anh ta một mực đòi nợ tôi vụ con mèo bằng việc phải đi ăn. Tôi miễn cưỡng gật đầu. Nào có ai ngờ, anh ta gọi liền hai suất cơm to tướng và ép tôi ăn cho bằng hết.

Một ngày với những hoạt động mới khiến tôi có chút mơ hồ.

Dường như cuộc sống trước kia và những gì tôi trải qua ngày hôm nay hoàn toàn khác. Như kiểu trước đó tôi chỉ ngắm nhìn và hôm nay thì được trải nghiệm. Tôi cũng phát hiện ra, thì ra cuộc sống của tôi chẳng phải tẻ nhạt như tôi vẫn nghĩ, chỉ đơn giản là do tôi tự khép lòng mình, tự cho mình vào cái vỏ ốc an toàn mà thôi.

Trong giây lát, trong đầu tôi hiện lên đôi mắt đen láy của Quân. Đôi mắt như rộng mênh mang lấp lánh dưới ánh đèn khi tôi và Quân cùng đuổi theo con mèo Bi của tôi, đôi mắt bình yên tựa như mặt hồ khi chúng tôi trên chiếc xuồng Thiên Nga, lung linh đến lạ kì.

Nhưng, mọi suy nghĩ cũng chỉ dừng lại đến đó. Tôi mở máy, online.

Vẫn là tin nhắn ngộ nghĩnh quen thuộc của “Đẹp Trai”, và tôi lại lạch cạch trả lời.

Nhưng hôm nay có một điều lạ nữa. Tôi nhận được tin nhắn từ Nhút Nhát, người bạn vẫn luôn theo dõi tôi trong thế giới này.

– Sam Sam, cám ơn những bức tranh dí dỏm của bạn.

Tôi mỉm cười, những ngón tay gầy gầy gõ trên bàn phím.

– Uhm, đó cũng là niềm vui của mình.

– Không, ý mình là ý nghĩa của những bức tranh. Mình thực sự thấy bản thân thay đổi khi xem những bức tranh của bạn.

Tôi cười híp mí, trả lời.

– Mình cũng luôn thấy vui và hạnh phúc khi có những người đồng hành như bạn.

– Uhm, mình nghĩ đó là điều tuyệt vời. Hẹn gặp lại bạn.

Tôi ghé qua page, đăng vài bức tranh và out sớm hơn mọi ngày.

Thực sự thì tôi không biết những bức tranh ngộ nghĩnh của tôi đã giúp người bạn Nhút Nhát kia thay đổi bao nhiêu phần, nhưng tận trong thâm tâm, tôi vẫn cảm thấy vui.

Đôi khi bạn nghi ngờ những gì mà người khác thể hiện qua bàn phím, nhưng tôi nghĩ, bạn vẫn có thể tin điều đó bằng chính niềm tin của mình. Dù đó chỉ là một lời cám ơn từ một người mà bạn chưa bao giờ gặp mặt, nhưng tôi vẫn luôn chắc chắn với bạn một điều: cảm giác làm một điều gì đó cho người khác thật tuyệt.

***

Ngay ngày hôm sau, khi vừa đến lớp, cô bạn Trâm Anh đã tíu tít với tôi về thông báo mới của trường.

– Du, trường mình thật tuyệt Du à. Cuối tuần này có một một buổi tiệc hoá trang ở trường mình này Du ơi.

Trâm Anh phất phơ tờ giấy thông báo trên tay, cô bạn choàng tay qua cổ tôi, phấn khích.

Tôi bỏ vội mấy quyển sách lên mặt bàn, ủng hộ cô bạn.

– Uhm, có vẻ hay đấy.

Trâm Anh chống tay lên bàn, nhìn tôi dò xét.

– Đừng nói là Du không đi nhé!

Tôi cười, quay sang nhìn cô bạn, trả lời.

– Sao cậu biết?

Trâm Anh nhíu mày nhìn tôi, giọng cô bạn to hơn hẳn lúc ban đầu.

– Lại ở nhà ôm Laptop hả?

– Không. – Tôi lắc đầu.

– Hay đọc sách. – Trâm Anh vẫn dò hỏi tôi.

– Không.

– Vậy thì tốt, vì tớ đã thuê hai bộ vaý cho cả hai chúng mình rồi. Và tất nhiên, tiền thuê rất đắt. Cậu mà kêu không đi là tớ phải bồi thường tiền đấy Du ạ.

Tôi nhìn chăm chăm vào Trâm Anh, cô bạn đã có kế hoạch trước cho buổi tiệc hoá trang ở trường mình trước đó?

Nhìn thấy vẻ mặt bất thường của tôi, Trâm Anh cười rạng rỡ.

– Yên tâm. Hôm đó chúng mình sẽ hoá trang ở nhà Du, tớ sẽ mang đồ tới. À, nhân tiện rủ một anh chàng nào đi cùng nữa nhé. – Trâm Anh nháy mắt với tôi.

Tôi nhìn Trâm Anh hồi lâu, rồi cũng buột miệng hỏi cái suy nghĩ trước đó.

– Trâm Anh sẽ mời anh Quân chứ?

Cô bạn ngạc nhiên nhìn tôi, rồi cũng tủm tỉm cười.

– Sao, Du bắt đầu thấy hối hận vì cho tớ gặp anh Quân của Du rồi hả.

Tôi lắc đầu, nhưng cảm giác hai má đang dần nóng lên.

– Không, không, chỉ là tớ tò mò thôi.

Trâm Anh nhìn điệu bộ đó của tôi, rồi cười giòn tan.

Tôi bắt đầu cảm thấy rõ sự khác lạ trong thói quen của mình. Để chuẩn bị cho buổi tiệc hoá trang vào cuối tuần, lớp tôi được phân công trang trí sân khấu và chuẩn bị phông nền. Khi nghe tới những công việc như : Vẽ và trang trí sân khấu. Trâm Anh tiến cử ngay tôi.

Và gần cả tuần ấy, chiều nào tôi cũng có mặt trên trường với cơ man nào là bút vẽ và màu nước.

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc gần tuần nay, tôi hầu như vắng mặt trong thế giới online. Ban đầu, tôi cảm thấy khá là khó chịu và khó thay đổi, nhưng công việc trên trường và bức vẽ đang dở dang vẫn khiến tôi không thể rời mắt.

Cho tới ngày cuối cùng, tôi mới có thời gian vào thế giới ấy.

Có rất nhiều tin nhắn hỏi thăm tôi, những comment thắc mắc vì sao không thấy Sam Sam xuất hiện, rồi những lời động viên khi nghĩ tôi bị ốm hay bận bịu công việc gì đó. Nhưng có một điều lạ, tôi không nhận được tin nhắn nào của “Đẹp Trai”.

Gã gần như mất hút gần tuần nay, tôi nghĩ, có lẽ gã vẫn tin người yêu “ Xấu gái” của gã là Trâm Anh.

Đó là lần đầu tiên tôi vào xem Facebook của gã.

Gã – “Đẹp Trai” – Quân, khá nhiều tâm sự. Tôi chăm chú theo dõi những status từ vài tháng trước của gã, rồi lại lẳng lặng xem ảnh trong album.

Gã có một nụ cười ấm áp nhất mà tôi từng thấy, đôi mắt đen láy lung linh dưới ánh đèn hôm nào vẫn trong veo đến kì lạ, có điều, tôi nhận thấy sự khác biệt giữa những tấm ảnh. Những tấm ảnh trước đó, đôi mắt như trùng xuống chất chứa tâm sự, nhưng những tấm ảnh gần đây, đôi mắt ấy lại sáng và mềm mại. Tôi mỉm cười, lần đầu tiên tôi nhìn kĩ gã như vậy.

***

Tối nay sẽ diễn ra buổi hoá trang của trường mà tôi đã chuẩn bị phông nền cả tuần trước đó, kì thực thì tôi không có tâm trạng cho lắm. Cũng không thể phủ nhận sự mất tích của gã cũng là một trong lí do khiến tôi cảm thấy trống trải và hụt hẫng. Nhìn thấy vẻ mặt khác thường của tôi, con mèo Bi bên cạnh kêu meo meo rồi lại lăng xăng lại gần, dụi cái đầu to sụ của nó vào chân tôi, tôi nhìn nó, mắng.

– Tai mày đấy, tại mày nên người ta chạy mất dép rồi.

Tôi nhìn vẻ mặt ngây ngô của con mèo, ôm nó vào lòng, vuốt ve bộ lông dài mượt của nó.

Khi tôi chuẩn bị cho Bi ăn thì đã nghe thấy tiếng lanh lảnh từ ngoài cửa vọng vào. Là Trâm Anh.

– Du, Du ơi, mở cửa cho tớ, nhanh nào.

Khi tôi vừa mở cánh cửa, cô bạn đã ùa vào, lẳng hai cái túi to đùng xuống sàn nhà, vừa thở không ra hơi, vừa giải thích.

– Tớ vừa đi lấy quần áo về đấy. Nhanh lên Du, chúng mình muộn mất.

Tôi dè chừng nhìn đống quần áo trên sàn nhà, rồi lại nhìn Trâm Anh. Cô bạn trợn mắt lên nạt tôi.

– Này, tớ biết cậu định nói gì đấy nhé, vào thay đồ cho tớ. Mau.

Nói đoạn, cô bạn đẩy tôi tới đống đồ, dúi vào tay tôi một chiếc váy. Tôi miễn cưỡng mở cửa phòng tắm.

Chiếc váy màu trắng và có một chiếc dây nơ hồng có vẻ như không hợp với tôi thì phải, Trâm Anh hết nhìn tôi, lại quay sang nhìn đống váy phía dưới. Tôi đẩy gọng kính, ngập ngừng hỏi Trâm Anh.

– Tớ mặc trông xấu lắm hả?

Trâm Anh lắc đầu, rối rít trả lời.

– Không, không. Vừa lắm, đây là size nhỏ đấy. Tớ đang tiếc rẻ vì sao lúc đó tớ không chọn hai chiếc như thế này. Du mặc đẹp lắm.

Tôi cười gượng gạo.

– Hay tớ đổi cho Trâm Anh?

– Ấy, váy đó nhỏ thế làm sao tớ mặc vừa? Tớ có chiếc này rồi.

Vừa dứt lời, Trâm Anh cầm một chiếc váy màu da cam trong túi đồ, rạng rỡ đi thay.

Dường như thấy được sự khác thường của tôi, con mèo Bi phía trước mắt tròn vo nhìn tôi không chớp. Tôi cười trừ, chậm rãi lại gần chiếc gương.

Thật ngạc nhiên là người trong gương lại là tôi, một bộ váy cũng có thể khiến một người thay đổi vẻ bề ngoài nhanh như vậy sao? Rõ ràng quan trọng không phải là bạn có một khuôn mặt hay vẻ bề ngoài như thế nào, mà quan trọng là bạn có biết chấp nhận vẻ bề ngoài ấy và chọn cho mình những bộ trang phục phù hợp hay không mà thôi. Tôi biết, trước đó, tôi là một cô gái tự ti.

– Nhanh, nhanh nào Du. Qua đây chúng mình trang điểm rồi đi.

Tôi không biết lí do vì sao cô bạn Trâm Anh lại sốt sắng tới buổi tiệc như vậy, nhưng kì thực thì cô ấy thực sự xinh đẹp trong chiếc váy màu cam ấy.

Tôi thấy không thoải mái cho lắm với đôi giầy cao gót, tóc mái hất cao và cài một chiếc nơ màu hồng trên đầu. Tôi bắt đầu cảm nhận được ánh mắt khác thường của vài người bạn trong lớp khi nhìn thấy tôi.

Trái lại với vẻ mặt của tôi, cô bạn Trâm Anh bên cạnh tôi thì luôn cười tươi rạng rỡ, tôi cũng khá tò mò khi không thấy sự xuất hiện của Quân ở buổi tiệc. Chẳng phải Trâm Anh và Quân đang hẹn hò sao?

Buổi hoá trang thật là nhộn nhịp và vui vẻ. Mọi người cười nói và hát hò ầm ĩ. Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận khi đến đây, vì cô bạn Trâm Anh của tôi trong giây lát vụt biến mất vào dòng người nhộn nhịp phía trước. Chỉ còn trơ lại mình tôi với một dãy đồ ăn phía sau.

Tôi tìm một chiếc ghế gần đó, trầm ngâm theo dõi dòng người qua lại.

– Người yêu “ xấu gái” ơiiiii.

Tiếng gọi trầm trầm quen thuộc bất ngờ vang lên từ phía sau khiến tôi giật mình. Tôi quay người lại.

Là Quân và một nụ cười tươi ngày nào. Tôi lúng túng, vội quay đầu lại. Trong giây lát, Quân đã xuất hiện ngay trước mặt tôi. Tôi vẫn cúi gằm mặt xuống đất, lí nhí trả lời.

– Trâm Anh vừa mới chạy ra đằng kia rồi anh ạ. Anh đợi bạn ấy một chút.

– Anh không gọi Trâm Anh, anh gọi em.

Tôi đưa đôi mắt khó hiểu lên nhìn Quân, ấp úng.

– Anh….Anh biết Trâm Anh….?

– Anh nhận ra em ngay khi lần đầu gặp ở KFC. Em nghĩ xem, chỉ có một cô gái ngốc nghếch như em mới liều mình đuổi theo con mèo Bi béo ú thôi. Với lại, nhìn ánh mắt Bi là anh biết, nó chỉ yêu mình em.

Lời giải thích rành mạch của Quân khiến tim tôi đập nhanh hơn một nhịp, tôi bối rối lẩn tránh ánh mắt của Quân. Ngay lúc đó, phía sau Quân, tôi nhìn thấy Trâm Anh. Cô bạn vẫy tay rối rít về phía tôi, rồi lại chỉ tay sang một anh chàng bên cạnh cô ấy.

Quân quay người lại nhìn theo hướng mắt của tôi, rồi lại cười xoà.

– Anh chàng bên cạnh là bạn học của anh. Trâm Anh có vẻ thích anh chàng ấy.

Tôi tròn mắt nhìn người đối diện. Lẽ nào…?

– Thật ra hôm em rượt theo con mèo và bị ngã, sau khi em về, bọn anh có ở lại nói chuyện với nhau. Anh có nói về kế hoạch và cô bạn ấy tỏ ra khá thích thú. Vậy nên mới có những lần đi chơi mà Trâm Anh lại vắng mặt.

Giọng Quân vừa dứt, tôi đã la toáng lên.

– Hai người chuẩn bị kế hoạch?

– Đúng, kế hoạch “ Ra khỏi bàn phím thôi “người yêu” ơi”. Và một điều mà anh thành công nhất đó là : em đã thích anh.

Tôi ngồi lặng một lúc nhìn nụ cười mãn nguyện của người đối diện, Quân vẫn cười tươi, rồi cúi xuống nhìn tôi.

– Không cần phải ngại đâu. Anh cũng thích em mà. Thích từ rất lâu rồi đấy Sam Sam à.

Và sau đó, tôi mỉm cười, đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên bàn tay to vững chắc của Quân, hoà vào tiếng nhạc du dương, bước những bước chân của tình yêu đầu tiên.

***

Có khá nhiều những điều tuyệt diệu mà thế giới ảo mang lại. Tôi không biết bạn đã gặp những điều tuyệt diệu ấy chưa, nhưng đó là buổi tối ngọt ngào nhất mà tôi từng có. Và buổi tối ấy, cũng hé lộ những bí mật của tình yêu ảo.

Có trong những giấc mơ kì diệu nhất tôi cũng không thể nào tưởng tượng rằng: “Đẹp trai” chính là “ Nhút Nhát”.

Trước đó, Quân là một chàng trai khá nhút nhát và ít nói. Anh có thói quen đọc truyện tranh hài hước của tôi vào mỗi tối trước khi đi ngủ. Và anh nói, không biết tự bao giờ, truyện tranh của tôi thành thói quen của anh và anh yêu chúng.

Page “ những người hâm mộ tài chế truyện cười của Sam Sam” là tình yêu mà anh dành cho truyện của tôi.

Điều tôi hạnh phúc nhất, có lẽ là sự thay đổi của anh khi đọc truyện cười của tôi. Anh tự tin hơn, cười nhiều hơn và mở lòng mình hơn. Và một “đẹp trai” xuất hiện cũng từ ngày đó.

Chưa bao giờ xuất hiện một phép màu của một bà tiên nào trong thế giới mà chúng ta sống. Nhưng lại có những phép màu do tình yêu mà chúng ta tạo nên.

Tôi dành sự đam mê của mình với truyện tranh, tôi gửi tiếng cười của mình vào những câu truyện dí dỏm, và điều đó khiến một chàng trai như anh thay đổi.

Anh bước ra ngoài và chỉ cho tôi một phép màu khác. Thì ra, tôi không phải là một cô gái nhút nhát, ít nói, chỉ biết online và đọc sách như tôi vẫn nghĩ. Anh nói tôi là một cô gái hài hước và đáng yêu nhất anh từng gặp. Và tôi tin, tôi là một cô gái như thế.

Tôi cũng nhận ra, tình yêu đến chẳng vì một lí do gì, nhưng bất kì lí do nhỏ bé nào cũng có thể bắt đầu cho một tình yêu.

Tôi kéo anh về với hiện tại. Anh kéo tôi về với chính mình.

Tôi không biết bạn có tin vào tình yêu ảo hay không, nhưng hãy đặt niềm tin của mình vào chàng trai mà anh ta có thể chỉ cho bạn biết:

“ Bạn thực sự là một cô gái như thế nào khi bạn ở ngoài ”.

Đã có chàng trai nào kéo bạn ra khỏi thế giới ảo hay chưa?

Nguồn: Mạng xã hội văn học

Bạn có thể theo dõi phản hồi của bài viết này bằng RSS 2.0 feed. Bạn có thể để lại phản hồi, hoặc để lại trackback từ trang web của bạn.

Để lại phản hồi