“Quán ngủ ngon” và những yêu thương êm dịu

Nơi nào có yêu thương, nơi đó sẽ có điều kì diệu.

Con người sinh ra được tạo hóa nhào nặn với vô vàn hình hài khác nhau. Mỗi hình hài là một số phận, nhưng không hẳn số phận nào cũng hạnh phúc. Có những người sinh ra là để dành cho nhau nhưng lỡ duyên lỡ mệnh, họ xa nhau. Hóa ra trên đời này có những thứ vốn không phải của nhau nhưng lại tìm đến nhau, đồng điệu để tạo nên số mệnh cho riêng mình…

Quán ngủ ngon

Đẩy mạnh cánh cửa nặng nề, cô khẽ lùa mình vào trong quán. Không một lần đưa mắt nhìn biển hiệu, cô chỉ nhận thức được rằng mình cần đi vào đó, cần một chỗ để dừng chân. Nhưng bất ngờ quá, nội thất và cách bài trí trong quán khác một trời một vực so với sự tuềnh toàng bên ngoài. Lạ đến nỗi, nó có thể thức tỉnh một kẻ đãng trí và tâm thần đang bất ổn như cô thì quả là một điều kì diệu. Tìm đến một góc nhỏ, chỉ có duy nhất một chiếc bàn và một chiếc ghế, dường như chỉ dành cho những người thích một mình. Và chính xác là nó rất thích hợp cho kẻ cô độc như cô. Đang mải ngắm nhìn nhánh mộc lan trắng treo lơ lửng trên vòm cửa sổ, bỗng giai điệu bài “It’s not goodbye” vang lên. Quán không đông người nhưng đủ để không một ai nhận ra những giọt nước mắt của cô. Và quán cũng không đông người nhưng đủ để tất cả không nghe thấy cô gái đang lẩm nhẩm theo giai điệu…

Until the day I’ll let you go
Until we say our next hello
It’s not goodbye
‘Til I see you again
I’ll be right here rememberin’ when
And if time is on our side
There will be no tears to cry on down the road
There is one thing I can’t deny
It’s not goodbye…

– Bài hát này rất hay nhưng nếu để khóc được vì nó thì chắc người đó phải đang rất đau khổ.

Có giọng nói nào đó đang muốn lay động sự tĩnh lặng trong cô lúc này, cô quay lại nhìn. Một anh chàng vô cùng điển trai, mà không, phải nói là cực kì đẹp trai. Mái tóc màu nâu, quần jean rách kiểu và chiếc áo sơmi cũng rất hợp mốt. Đẹp và hoàn mĩ gần như từ đầu tới chân, chỉ có điều cái nơ màu be trên cổ áo anh ta thật đáng ghét.

– Tôi có quen anh?

– Không quen, chỉ là tôi hơi tò mò với người đã lỡ chiếm mất khoảng không chật hẹp quen thuộc của tôi ở quán này thôi. – hắn trả lời, kèm theo một nụ cười rất ấm áp.

– Chỗ này là của anh à?

– Một bàn một ghế. Ừm, nó gần như là của tôi ở quán này vậy.

Cô đứng dậy, không nói gì thêm cũng không đưa mắt nhìn. Lặng lẽ đặt tiền lên bàn rồi bỏ đi.

– Này cô gái, tôi xứng đáng nhận được một lời chào thân thiện chứ. Ít ra thì “It’s not goodbye” cũng là do tôi yêu cầu bật lên. Nó chẳng phải cũng khiến cô có chút gì đó trong tâm trạng?

– Tôi muốn một tách chocolate nóng, ngay lúc này. – Cô dừng lại và nói với chàng trai.

Kéo thêm một chiếc ghế ở bàn kế bên. Hai kẻ vốn không quen biết, chỉ là cùng thích một bài hát, cùng mê mẩn với không khí của quán. Cuộc sống vốn kì lạ, có những cuộc gặp gỡ không bao giờ được báo trước, nhưng lại có thể khiến cuộc đời rẽ sang một trang khác.

– Em tên gì? – chàng trai hỏi cô, đổi cách xưng hô có vẻ nhẹ nhàng hơn.

– Du.

– Du. Trong lãng du hay phiêu du?

– Miên Du, Niệm Miên Du.

Chàng trai phì cười.

– Tên nghe lạ quá, giải thích cho tôi thêm về tên của em được không? Lạ, nhưng nghe rất yên ả.

***

Và cứ thế, cuộc trò chuyện không quá thân nhưng cũng giúp Du vơi đi phần nào sự rối trí trong đầu. Cả hai bước ra khỏi quán, lần này Du ngước mắt lên nhìn tên quán, một cái tên cũng rất lạ, lạ như cách chàng trai ngạc nhiên trước tên của Du – “Quán ngủ ngon”. Cũng đúng, khi trở về nhà, Du nhớ tới hình ảnh quán, cuộc nói chuyện lạ lẫm với chàng trai không rõ tên tuổi và cảm thấy “mình sẽ có một giấc ngủ ngon”.

Sau cuộc gặp gỡ ấy, Du không gặp lại chàng trai thêm một lần nào nữa dù gần như ngày nào cô cũng đến “Quán ngủ ngon” vào đúng giờ như lần gặp trước. Biến mất. Hoàn toàn biến mất. Thêm một lần nữa, Du không còn đủ tự tin để dựa dẫm vào bất kì một người con trai nào. Chấm dứt suy nghĩ cùng hình ảnh về “Quán ngủ ngon”, Du không còn đặt chân tới đó.

Khách lạ và sự ra đi không hẹn ngày về

Học hành và công việc cuốn Du đi, mất mát vậy là đủ, yêu thương vậy là đủ. Tình yêu chỉ là sự trao đổi yêu thương chăng? Nhưng sao một trong hai ngừng lại thì người kia lại tổn thương vô cùng? Ngày tháng phôi pha ấy, đã chỉ còn vương lại lay lắt trong tim Du một vài mảnh kí ức nhạt màu. Ngày người khách lạ tới, ngày người con trai ấy đến, Du những tưởng trái tim mình đã ngủ, tất cả đều mờ nhòa. Khách lạ, người quen. Người quen, khách lạ. Tới và kéo người Du yêu tha thiết ra khỏi cuộc đời Du, một sự bỏ rơi cay đắng đến nao lòng. Du hụt hẫng nhưng vẫn êm ái với tổn thương mà họ mang tới. Du không còn nhớ quá khứ nhưng không thể không nhớ tới hình ảnh của đôi nhân tình đã lặng lẽ bỏ cô lại với khoảng không hun hút gió.

“Du, anh sẽ đi. Anh đã quyết định như vậy. Anh không biết mình còn có thể trở lại căn nhà này cùng với yêu thương nguyên vẹn mà anh vốn muốn dành cho em được hay không, nhưng tin chắc một điều rằng anh sẽ trở về. Đừng nhớ anh, cũng đừng khóc vì anh. Nếu có nhớ thì cũng thoáng qua với ý niệm anh là một thằng tồi, không đáng mặt đàn ông”.

Thi thoảng, câu nói ấy vẫn văng vẳng bên tai Du. Anh đến dịu êm và ra đi cũng êm dịu như vậy. Người ta thường nói, tình yêu được ví như người con gái, càng ra sức giữ thì người con gái càng muốn bay bổng. Càng cố gắng hoàn thiện thì người con gái càng muốn tìm kiếm điều thú vị khác. Tình yêu mà, làm gì có ai đủ can đảm đứng trước mặt nó mà ca cẩm, mà nhiếc mắng hay oán hờn. Là nhân tình lầm lỗi chứ ai trách nổi tình yêu. Chứng kiến bao đôi trai gái yêu rồi đổ vỡ, trải nghiệm từng chương trong mỗi cuốn sách, Du biết cách mình bắt đầu một tình yêu và cái kết cũng quá ư giống với bao câu chuyện yêu đương trên thế gian này. Một cái hẹn cho sự trở về từ người con trai đã đi tới vạn dặm cùng khách lạ. Du nhoài mình khẽ vặn loa to dần lên, là bản Romance. Cô buông cuốn sách đọc dở trên tay và thả mình theo thanh ngân vỡ lòng ấy. Gió ngoài kia thổi, làm những trang sách lật qua lật lại. Cafe chiều nguội đắng. Tiếng đồng hồ thôi không còn tích tắc, yên lặng đến mê mỏi. “Còn gì để có thể lột trần không gian tĩnh đến nghẹt thở này không?!” – Miên Du tự hỏi. Tự bao giờ đôi bàn tay đã khẽ bưng lên hai má, nước mắt trào ra. Du khóc – khóc vì như có thứ gì đó đang cuốn siết lấy nỗi đau.

Yên

Muốn chấm dứt toàn bộ ý nghĩ về mối tình, muốn bỏ lại mọi thứ để tìm kiếm bản thân lần nữa, Du dọn tới ngôi biệt thự ở ngoại ô thành phố. Nó thuộc sở hữu của ba mẹ Du nhưng vì không mấy khi tới thăm nom nên nó gần như bị lãng quên trong kho ghi nhớ của Du. Ngôi biệt thự nhìn ra biển và có một cái tên thật khiến lòng người nhẹ bẫng khi đọc “Biệt thự Yên”. Gió lùa miên man vào từng ngóc ngách trong ngôi nhà. Để một vài thứ cần thiết lên vị trí dễ thấy, Du đi ra phía biển. Những bờ đá lao xao nghe tiếng sóng vỗ bờ, mưa nhẹ càng làm cho cảnh thêm heo hút, ảm đạm. Bất giác, Du hét lên, tiếng thét không đủ lớn để có thể nhận lại một âm thanh vọng về. Nó chứa đựng quá nhiều thứ và trở nên nặng nề – yêu thương, trách móc, oán hờn, mệt mỏi… bấy nhiêu đó cũng đủ để Du yếu mềm theo tháng ngày. Du chỉ biết chắc rằng trong mớ hỗn độn cảm xúc ấy hoàn toàn không có chờ đợi. Chắc chắn không! Du chưa hề muốn chờ đợi cái hẹn xa xôi mà người con trai ấy để lại. Đối với Du, đã chọn ra đi coi như là kết thúc. Dù có quay về thì tất cả cũng đã trở thành quá khứ và không có cơ hội nào để cứu vãn. Trong tình yêu của Du, nếu đã không thể vững lòng ở lại thì sẽ là ra đi mãi mãi. Du biết là mình sẽ nhớ nhung và khổ cực với nỗi đau nhưng chờ đợi thì không bao giờ. Đôi lần Du nghĩ, hay vì chính bản năng không muốn chờ đợi, không thể nhẫn nại này của mình nên đã vô tình đánh mất trái tim người Du yêu một cách dễ dàng như thế. Con tim là thứ nhạy cảm và không thể dùng lý trí để chế ngự nhưng nếu mềm mại vuốt ve thì nó ngoan ngoãn biết nhường nào. Mất đi tình yêu một cách chóng vánh và nhanh đến nghẹt thở, khách lạ có thể cướp đi trái tim mà Du đã giữ chặt lâu nay. Nước mắt lại lăn dài.

Những ngày ở Yên là những ngày Du tranh đấu với cảm xúc của riêng mình. “Chỉ riêng mình với biển”. Chiều buông, hoàng hôn lạnh lẽo tựa như màu khói lam lúc này. Du lặng lẽ đưa mình theo thói quen ra bờ đá gập ghềnh. Ngồi thì thầm với sóng, với gió, ngồi như thể là vạch đánh dấu điểm sát nút đường chân trời cuối ngày. Một vạch kẻ dài, sâu hoắm, nhọn và mỏng đâm sâu và tâm thức. Du hôm nay không còn khóc, hai tay thả nhẹ, khuôn mặt xanh xao đã đổi màu theo ngày gió cuốn. Chiều càng đậm Du càng yên, hoàn cảnh thay đổi, xung quanh thay đổi. Có điều, cái yên lặng chết người vẫn còn nguyên như vậy. Đêm xuống, Du ngừng miên man. Quay về nhà, pha cho mình một tách chocolate nóng, Du nhẹ nhàng đặt tách chocolate lên bàn. Mở cuốn sách tới trang gần cuối, nơi có “Thung lũng lãng quên” mà Du đang đọc dở. Đôi vai gầy mỏng bỗng run lên bần bật, nước mắt ứa ra nhỏ từng giọt lặng lẽ xuống trang sách. Thêm một lần nữa Du rơi lệ, dù cố gắng tới nhường nào thì Du cũng không thể quật ngã những nỗi đau. Dù cố gắng để không còn nhớ, nhưng… “Thung lũng lãng quên” làm Du bật khóc, làm Du hoang mang trong kí ức. Du và nhân vật Thư Lê giống nhau đến phân nửa câu chuyện, có điều cái kết của Du không đẹp đẽ như Thư Lê. Thư Lê tìm được Dương, có được Dương và ấm nồng trong vòng tay Dương, còn Du đã hoàn toàn tay trắng. Một sợi tin yêu cũng không có, có chăng chỉ còn duy nhất nắm nhớ thương khôn cùng. Đôi môi cắn chặt và nhạt nhòa trong làn nước mặn. Du đang dần nghẹt thở. Hình như càng cố gắng Du càng mệt mỏi và đang dần đánh mất bản lĩnh kiên cường mà Du muốn kiếm tìm trong cuộc hành trình này.

***

Đã một tháng trôi qua, Du hoàn toàn bị vùi lấp trong những thứ mà đáng ra Du nên để lại thành phố. Du không tin được là bản thân mình lại yếu đuối như vậy. Chỉ có bấy nhiêu xúc cảm thôi nhưng lại đang làm mưa làm gió trong con người Du. Câu thơ của Nguyễn Phong Việt nhấc bổng mọi suy tư trong Du, hóa ra: “Mấy ai đi qua thương nhớ mà quên được nhau!”. Miệng lẩm bẩm It’s not goodbye, Du cài heaphone lên tai và đặt chế độ repeat. Giai điệu ấy, câu hát ấy khiến Du vơi đi phần nào những day dứt trong lòng. Du nghêu ngao như đứa trẻ vừa học được bài hát mới. Mọi thứ như ngừng lại khi Du quyết định kéo vali ra khỏi căn biệt thự, tất cả – tất cả sẽ ngủ yên đằng sau cánh cửa màu trắng mịn. Mọi đau đớn đêm qua tan biến, trước mặt Du là viễn cảnh hoàn toàn khác, khác biệt với thế giới nhỏ bé của riêng Du. Du chưa biết mình sẽ làm gì và sẽ bắt đầu từ đâu nhưng ít nhất trong sâu thẳm con tim, Du biết mình nên quên đi một vài thứ nhất định. Ví dụ ngôi biệt thự này chẳng hạn, ví dụ tin yêu này chẳng hạn và ví dụ mối tình này chẳng hạn. Gió ngoài trời thổi mạnh làm mái tóc dài màu nâu đậm của Du bồng bềnh, cuộn từng lọn nhẹ nhàng. Trong đầu Du thi thoảng vẫn hiện lên “Thung lũng lãng quên” thoáng lay động tâm thức. Du muốn tới thung lũng ấy, muốn một lần được chạm vào hồ Ly Biệt để có thể chấm dứt với cái gọi là tình yêu. Đúng ra là Du sợ sệt tình yêu, sợ đến mê muội… Lần cuối cùng Du đứng lặng trước con sóng cùng ánh hoàng hôn sắp tắt. Du biết tim mình đang nhức nhối điều gì.

Tạm biệt Yên.

Bạn có thể theo dõi phản hồi của bài viết này bằng RSS 2.0 feed. Bạn có thể để lại phản hồi, hoặc để lại trackback từ trang web của bạn.

Để lại phản hồi