Mặt trời trong mây

Nàng chớp mắt nhìn Aki lần cuối. Trong một tích tắc, Aki như đang đứng giữa rừng bạch quả vàng nắng chờ đợi nàng. Những mảnh nắng rơi rụng trên vai Aki, nhuộm vàng cả sân ga, ấm áp, dịu nhẹ…

Nàng từ từ bước xuống cầu thang. Bóng tối làm cho mắt nàng se lại, thoáng chốc không nhìn rõ vật gì. Đôi chân nàng mò mẫm bước đi và đôi tay nàng vẫn nâng niu chiếc máy ảnh, một chiếc máy cơ đã cũ. Nó không phải của nàng.

… Trời chưa sáng rõ, trên bầu trời mới chỉ loáng thoáng vài vạt mây tím nhạt. Phố còn thưa người và bờ cây đinh lăng vẫn còn ướt đẫm sương đêm. Nàng chầm chậm khóa cửa và bước ra ngoài, lẫn vào giữa mùi không khí ẩm và đầy hơi lạnh. Nàng muốn chụp được cảnh mặt trời mọc, trước khi nàng mang chiếc máy ảnh trả lại cho Aki. Nàng thích gọi tên cậu ấy như thế, vì cậu ấy sinh vào mùa thu. Mùa thu trong tiếng Nhật là Aki. Một nửa dòng máu trong người Aki là từ xứ sở mặt trời mọc. Nàng quen Aki đã được hơn bốn năm và cũng từng ấy thời gian nàng làm quen với máy ảnh. Nàng không bao giờ thích chụp ảnh, cho đến khi nàng gặp Aki. Và không biết từ lúc nào, ước mơ của nàng là chụp được cảnh mặt trời mọc.

… Con đường mòn chạy dốc ngược lên đỉnh đồi. Nàng vừa leo vừa thở hắt ra. Còn một chút nữa là đến nơi. Bờ lá hai bên đường đung đưa nhè nhẹ theo gió, những bông hoa trắng như những đốm sáng mờ mờ rải rác chạy dọc theo con đường. Yên ắng quá! Nàng lên tới đỉnh đồi. Gió lạnh thốc vào mặt làm cho mái tóc nàng bay tung lên, nàng dụi nhẹ mặt vào cái cổ áo to, cố thở ra chút hơi ấm và vùi mặt vào đó. Bầu trời đã sáng hơn đôi chút, những vạt mây tím đã lợt màu và chuyển sang màu hồng ấm áp. “Dễ thương quá!” – nàng thốt lên. Trong thứ ánh sáng trong trẻo và dịu mát ấy, nàng nhìn thấy một cành hoa xuyến chi trắng muốt, ngay bên dưới chân mình, đang run rẩy với những đốm sương lấp lánh như những hạt pha lê nhỏ phủ trên mặt cánh. Nàng nhẹ nhàng đưa máy ảnh lên, chỉnh một chút và bấm. Một tiếng click nhỏ vang lên. Nàng thấy trong tim mình trào lên một cảm giác kì lạ. Thoáng chốc, nàng nghĩ đến Aki. Và khẽ rùng mình.

… Mặt trời bắt đầu xuất hiện bằng một đám mây màu hồng sáng ở chân trời. Nàng nín thở. Ở đây nhìn rõ quá. Bầu trời đã gần hơn rất nhiều. cảnh mặt trời mọc huy hoàng nhưng lặng lẽ, cứ chầm chậm biến đổi kì ảo từng chút một trước sự quan sát say sưa. Nhưng cứ sau mỗi lần chớp mắt, mặt trời sẽ đi qua một quãng đường rất dài, dài đến mức nàng phải ân hận vì mình đã chớp mắt quá lâu! Nàng chụp ngay lúc ấy, lúc mặt trời vẫn còn ở trong mây, thật cẩn thận, như thể tiếng click của máy sẽ làm cho mặt trời hoảng hốt và lẩn vào bóng đêm mãi mãi. Mặt trời của nàng sẽ không bao giờ ló dạng.

… Nàng chầm chậm đi xuống chân đồi. Cả thị trấn nhỏ hiện rõ từ trong sương. Con đường mòn đã ngắn lại rất nhiều, và sáng rực lên một cách kì lạ. Nước và ánh sáng làm mọi vật được thanh tẩy, mang lại cho mọi nhành cây ngọn cỏ một màu sắc mới, rực rỡ và tràn đầy sức sống. Đột nhiên, nàng nhận ra một dáng người đang đứng phía trước. Người ấy đứng chờ nàng.

– Aki!

… Nàng gọi to. Người ấy vẫn đứng im. Nhưng khẽ mỉm cười, một nụ cười ấm áp giống như ánh mặt trời nàng vừa chụp được.

– Cậu cũng muốn lên đồi chụp ảnh sao? – Nàng chạy đến. Aki mặc một chiếc áo khoác kaki màu xanh rêu, trông rất khỏe mạnh. Trên tay cậu cũng cầm một chiếc máy ảnh, loại cổ hơn của nàng một chút.

– Fuyu đi chụp sớm thế? – Aki đáp lại bằng một câu hỏi. Cậu ấy cũng gọi nàng như thế, theo cách gọi của nàng. Nàng sinh vào mùa đông. Mùa đông trong tiếng Nhật là Fuyu.

– Hôm nay trả máy cho cậu rồi, tôi phải tranh thủ…

Nàng cười rất tươi. Nàng rất muốn Aki nhìn thấy nàng những lúc tươi tắn nhất dù nàng vẫn biết, nàng có tươi tắn đến đâu thì Aki cũng không thuộc về nàng.

– Có gì đâu, cứ cầm lấy. Khi nào chán thì trả.

– Không. Trả hôm nay thôi.

… Nàng lắc đầu cười buồn. Nàng đâu còn lúc nào gặp lại Aki nữa. Ngày mai thôi, nàng sẽ đi thật xa. Rất xa. Nơi mà quanh năm chỉ có nắng; đến nỗi gió heo may hay tuyết chỉ là một thứ xa xỉ. Nơi ấy không có Aki…

– Fuyu… đi bao giờ về? – Aki ngập ngừng hỏi, đôi mắt sâu nhìn lơ đãng vào khoảng trời cao ngất trước mặt.

– Không biết… chắc sớm thôi… – Nếu cuộc đời là ngắn ngủi như người ta thường nói thì chuyến đi của nàng nhất định sẽ không lâu lắm đâu. Nàng tự hỏi, liệu Aki có nhớ nàng chút nào không.

– Hôm qua nói chuyện với Vân, Vân khóc nhiều lắm.

– Ừ… – Nàng gật đầu. Trong lòng thấy nhói lên vì Aki nhắc đến Vân. Vân chơi với nàng từ hồi hai đứa đi học lớp 1. Vân là bạn gái của Aki.

– Fuyu đến đấy rồi nhớ phơi nắng nhuộm da nâu nhé. Mốt đấy! – Aki nháy mắt trêu nàng.

… Nàng bĩu môi ra điều không thèm chấp. Trong đầu nàng chỉ có mỗi hình ảnh của Vân. Nàng nhớ như in ngày Vân đưa Aki đến gặp nàng. Nụ cười của Vân khi ấy là nụ cười hạnh phúc nhất nàng nhìn thấy kể từ khi nàng chơi với Vân: “Đây là bạn trai mình.”. Nàng thấy tim mình đập lạc đi một nhịp ngay khi Aki mỉm cười nói: “Chào bạn!”. Nàng tự nhủ, đó là bạn của Vân, đó là bạn của Vân. Aki thích chụp ảnh, Vân cũng muốn đi cùng Aki. Nhưng Vân ngại, thế là Vân rủ nàng cùng tham gia. Nàng ghét chụp ảnh, nhưng cuối cùng nàng lại đồng ý. Cho đến tận bây giờ, điều nàng hối tiếc nhất là nhận lời gia nhập nhóm chụp ảnh của Aki. Không một đêm nào nàng không cầu cho một người con trai nào đó sẽ đến với nàng, nàng không muốn mình chỉ nghĩ đến Aki. Nàng biết, vì nàng là bạn Vân nên Aki mới tốt với nàng, cho nàng mượn máy, dạy nàng cách chụp, chỉ nàng địa điểm đẹp, trò chuyện với nàng về những cảnh lạ mắt, bình luận với nàng về những bức ảnh mới chụp được. Vân không biết chụp, cũng không hiểu nhiều về máy móc, Vân không thấy hứng thú như nàng nhưng cũng ngồi yên lặng lắng nghe và dịu dàng mỉm cười sau mỗi lần Aki kết thúc lượt trình bày của mình. Và mỗi lần như thế, việc cầu nguyện mỗi đêm của nàng lại lâu gấp đôi thường ngày.

Bạn có thể theo dõi phản hồi của bài viết này bằng RSS 2.0 feed. Bạn có thể để lại phản hồi, hoặc để lại trackback từ trang web của bạn.

Để lại phản hồi