Lọ thủy tinh tuổi mười bảy

Với tay trái cầm cốc chocolate nóng lên nhấp một ngụm, tôi suýt nữa làm rơi chiếc cốc xuống đất khi bên bàn tay phải đang tựa xuống dưới phản, có một bàn tay khác đang nắm lấy, ấm áp…

Lúc nhỏ, chúng tôi thường hay nằm cạnh bên nhau trên sân thượng, hướng mắt nhìn lên bầu trời rộng và chi chit những sao, chỉ tay ra đếm những vì sao sáng. Mỗi ngôi sao là một niềm tin, Linh bảo thế, và cậu ấy bảo tôi cũng là một ngôi sao của cậu ấy…

Linh là hàng xóm của tôi. Chúng tôi bằng tuổi nhau nhưng lại không học chung một trường. Tôi học trường Quốc tế còn Linh lại học một trường chuyên công lập. Tuy vậy, Linh và tôi vẫn chơi rất thân với nhau, thường kể cho nhau nghe những câu chuyện không đầu không cuối, những tâm tư đầu mùa của tuổi mới lớn… Thời gian lớn lên bên nhau, qua những ngày hè ngắm sao, những đêm đông cùng nhau uống cốc chocolate nóng trên sân thượng của nhà chung cư, tôi và Linh dần dần nhận ra, tự bao giờ, cả hai đứa đã không thể chấp nhận sự thiếu vắng nhau.

Ngày kia là sinh nhật tôi, Linh đề nghị chúng tôi sẽ cùng đón chung sinh nhật vào ngày đó luôn, tôi mỉm cười đồng ý và hỏi cậu ấy sẽ đón sinh nhật tuổi mười bảy như thế nào đây? Đông đang đến dần, từng cơn mưa phùn bay lất phất theo gió làm lạnh buốt đôi tai bé nhỏ của tôi. Linh bảo rằng sẽ không đi đâu cả, chỉ cần hai cốc chocolate nóng, một chiếc bánh gato cùng những cây nến sáng và hai món quà dành tặng nhau, chúng tôi sẽ đón sinh nhật trên sân thượng.

– Nếu ngày đó trời mưa thì sao?
– Sẽ không mưa đâu!
– Mấy ngày nay trời cứ mưa rả rích hoài, chán lắm, lỡ may sinh nhật bọn mình mà trời mưa, sẽ không vui nữa đâu, hic..
– Tớ chắc là không mưa, tớ hứa luôn đó!
– Thế thì sẽ thích lắm đây, ước gì ngày mai là sinh nhật bọn mình luôn nhỉ…
– Bờm! Mua quà cho mình đó, nhớ là phải thật đẹp và ý nghĩa đó nha!
– Ứ thèm, không mua gì cho cậu sất!
– Cứ thử xem, đã thế cũng không mua quà cho cậu luôn, keke!
– Lêu! Không cần!

Tôi quay sang Linh lè lưỡi, làm mặt ỉu xìu rồi bước đi, Linh cứ lắc lắc đầu rồi cười rất tươi đi sau tôi, sao nụ cười này, lạ quá…

Hôm nay là sinh nhật rồi mà trời vẫn còn mưa lê thê. Chiều gió đông lành lạnh cuốn phăng đi những chiếc lá khô bên đường kêu xào xạc. Tôi hí hửng dạo qua các cửa hàng lưu niệm tìm mua quà cho Linh. Hic. Khó quá! Mua đồ cho con gái thì dễ chứ con trai thật là khó khăn, tôi thường mua tặng Linh vào những lần sinh nhật trước của cậu ấy những cuốn sách, khi thì sách khoa học, khi thì sách văn học, quà tặng cuộc sống… Nhưng năm nay, sinh nhật mười bảy tuổi, tôi muốn tặng Linh một món quà khắc hơn, lạ hơn, mới mẻ hơn. Bởi vì tình cảm của tôi dành cho cậu ấy, dường như cũng có cái gì đó, mới hơn rồi… tôi nhận ra thế!

Lang thang hết buổi chiều mà vẫn không tìm được thứ gì cho nên hồn cả, tôi mệt mỏi bước vào cửa hàng cuối cùng trong khu phố, nó khuất sau một cây hoàng lan lớn, chung quanh được bao bọc bởi những tòa nhà cao tầng, trông nó như một thiên đường bình yên nhỏ bé vậy.

– Chào em, em mua gì thế?

Một người con trai nở nụ cười tươi với tôi rồi chỉ dẫn tôi mua quà. Chợt tôi đứng sững lại trước lọ thủy tinh chứa đầy ắp những ngôi sao màu vàng để trên bàn. Trông chiếc lọ rất xinh xắn, được cột một cái nơ màu xanh dương rất đẹp. Tôi cứ mân mê nhìn chiếc lọ đó rất lâu và cuối cùng, tôi quyết định mua nó!

– Anh ơi! Gói cho em lọ thủy tinh này nhé!
– Em mua nó à? Nhưng anh không bán nó em à!
– Há! Sao vậy ạ? Hic. Hôm nay là sinh nhật cậu bạn thân nhất của em, tìm cả ngày trời rồi mà vẫn chưa chọn được món quà nào cả, anh bán nó cho em đi, nó rất có ý nghĩa với em.
– Để anh suy nghĩ xem nào… Hi, mà em thích cậu bạn đó hả?
– Ơ, anh… bạn thân!
– Nhìn mặt em là anh biết. Thôi, anh sẽ bán nó cho em, hãy viết lên những điều em muốn nói vào những mẩu giấy nhỏ, cuốn nó lại bỏ vào chiếc lọ này. Cứ gõ cửa đi, nó có đóng đâu, sẽ có những điều thú vị lắm đấy!
– Dạ, hi…Em cám ơn anh nhiều! Bao nhiêu cho em trả tiền ạ?
– Tặng cho em đó, cô bé ngốc à!
– Ơ, sao lại thế ạ? Anh làm thế em ngại lắm, hic…
– Không có gì đâu, ngày hôm nay, anh cũng đã tặng cho một cậu bạn trạc tuổi em một món quà cũng như thế đấy!
– Vậy em cám ơn anh nhé!
– Ừm, thôi muộn rồi vị khách cuối cùng ạ! Anh còn phải về nữa!
– Dạ thế em chào anh, tạm biệt anh ạ!
– Ừm, chào em! Chúc em vui vẻ và may mắn nhé!
– Anh cũng thế!

Rồi tôi hí hửng ôm lọ thủy tinh vào mình và bước ra khỏi cửa hàng. Trời đã về chiều tối, mưa cũng đã ngớt dần, trời ráo và rất thoáng đãng. Tôi bước nhanh về nhà, hồi hộp về buổi sinh nhật sắp đến…

Mẹ đã chuẩn bị hết cho bọn tôi: hai cốc chocolate nóng hổi, chiếc bánh gato lớn phủ đầy kem trông thích mắt. Và tôi, cũng đã chuẩn bị cho mình, một món quà cho người bạn từ thuở ấu thơ: lọ thủy tinh có những ngôi sao sáng rực và những mẩu giấy nhỏ nói lên hết những tâm tư chất chứa mà tôi đã kịp nhận ra – rằng khi chuẩn bị bước sang tuổi mười bảy, tôi đã có một tình cảm rất đặc biệt cho câu ấy, mơ hồ, nhẹ nhàng như những cơn gió vậy.

Tôi diện một bộ váy màu kem trắng và chiếc trâm có hình trái dâu tây xinh xắn. Tôi không bọc lọ thủy tinh lại, tôi muốn, ngay trong giây phút đó tôi nhận được câu trả lời từ Linh.

– My bờm, cậu đến muộn!
– Hic, tại mama tớ cứ bắt tớ phải đợi bịch bánh quy này chín để mang lên đây.
– Ừm. Hi. Trời lạnh vậy, sao không mặc thêm áo vào hả? Lấy của tớ nè! My bờm!
– Cậu sẽ lạnh lắm đó!
– Không có gì, tớ mặc áo len đây rồi.

Rồi Linh khoác áo của cậu ấy vào cho tôi, sau đó chúng tôi cùng ngồi lên chiếc phản lớn trên sân thượng. Chiếc phản này, đã có tự bao giờ rồi nhỉ? Từ lúc tôi và Linh còn nhỏ, chúng tôi đã cùng nhau vui đùa, ngắm sao trên chiếc phản này. Những kỉ niệm đẹp bỗng dưng lại ùa về theo cơn gió đông…

Linh và tôi cùng thổi nến và bắt đầu chúc mừng sinh nhật nhau. Cả hai đứa cùng nhắm tịt mắt lại và ước… gió vẫn cứ khe khẽ thổi, mang những lời ước bay lên bầu trời rộng.

– Tặng cậu nè!

Linh chìa tay… đưa ra một lọ thủy tinh với những ngôi sao màu vàng sáng ra tặng tôi! Tôi rất bất ngờ về món quà này, hơi ngại ngùng, tôi đưa cho Linh lọ thủy tinh của mình từ trong túi xách. Tự dưng, cả hai đứa đều không nói gì, cứ cứng đơ lại như những ông già tuyết vậy.

– Chúng ta giống nhau và hiểu nhau quá, My nhỉ?
– Ừ, tớ cũng không ngờ đó!
– Mà vẫn khác nhau đó nha, của cậu tặng tớ là có nơ màu xanh dương, còn của tớ tặng cậu là có nơ màu hồng. Vẫn khác nha đó. Mà My nè, mở nó ra đi, có… hay lắm…

Linh gãi gãi đầu rồi đẩy chiếc lọ thủy tinh đầy sao vào tay tôi. Tôi cũng quay lại bảo Linh mở ra. Thật lạ lùng… chúng tôi quay lưng lại với nhau. Cả hai người cẩn thận rón rén mở nắp hộp. Tôi lại bất ngờ và khựng lại một lần nữa: chiếc lọ thủy tinh có cái nơ màu hồng của Linh tặng tôi, bên trong ngoài những ngôi sao có màu vàng sáng có thêm những mẩu giấy xinh xắn được cuốn lại. Tôi mở nó ra từ từ, từng cái một.

“My nè, chúc cậu sinh nhật vui vẻ nhé!”
“Chúc cậu mãi xinh xắn, đáng yêu và mãi ngu ngơ như thế này để tớ còn bắt nạt cậu nữa.”
“Và… tớ thích cậu… thích nhiều lắm đó, từ bao giờ tớ không biết nữa.”
“Cậu sẽ làm bạn gái tớ chứ?”
“Bạn gái ý, không phải bạn thân đâu!”
“Đồng ý nhé!”

Tôi lặng im đọc những mẩu giấy đó, vậy là cả hai cùng tỏ tình với nhau và tôi cũng đã có câu trả lời rồi đó thôi. Với tay trái cầm cốc chocolate nóng lên nhấp một ngụm, tôi suýt nữa làm rơi chiếc cốc xuống đất khi bên bàn tay phải đang tựa xuống dưới phản, có một bàn tay khác đang nắm lấy, ấm áp…

Bạn có thể theo dõi phản hồi của bài viết này bằng RSS 2.0 feed. Bạn có thể để lại phản hồi, hoặc để lại trackback từ trang web của bạn.

Để lại phản hồi