Linh hồn đá

Lâm loạng choạng đứng dậy. Anh mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Trời Hà Nội sau một đêm gió lạnh đã trở nên tĩnh lặng lạ lùng. Chỉ còn những tiếng xe gầm gừ lao thẳng vào lòng phố. Những gánh hàng rong bắt đầu bước nhịp ngày đều đặn của mình với công việc mưu sinh nhọc nhằn. Nhìn cuộc sống của ngày mới bắt đầu ấy, anh thực sự cảm nhận nỗi sợ hãi trong lòng mình. Chỉ còn rất ít thời gian, rất ít thời gian nữa thôi, đôi mắt anh sẽ nhắm lại vĩnh viễn để không bao giờ còn có thể cảm nhận bất kì điều gì từ cuộc đời này nữa. Anh sợ phải đối diện với thực tại này, nhưng anh còn sợ hãi hơn khi nhìn thấy cha mẹ hay người con gái anh yêu phải đau khổ vì anh. Nhất là Phương. Anh sợ Phương sẽ không chịu nổi cú sốc này. Thà cứ để Phương nghĩ rằng anh là thằng con trai không ra gì, là thằng con trai đã đem cô ấy ra làm trò đùa, đem tình yêu của cô ấy ra để cười cợt. Thà cứ để cô ấy nghĩ rằng anh chưa bao giờ yêu cô ấy. Thà để cô ấy căm hận anh còn hơn để cô ấy phải đau khổ nhìn thấy anh ra đi.

– Anh nói gì đi chứ?

Anh quay lại nhìn Linh bằng ánh mắt dịu dàng nhất. Linh có lẽ là người duy nhất anh đủ can đảm để đối diện. Linh không bao giờ bi lụy. Dù có người chết ngay trước mặt cô thì cô cũng không bao giờ khóc. Cô đối diện với mọi điều đau đớn trong cuộc đời này như đương nhiên nó phải thế, như đó là sự sắp đặt, có muốn cưỡng cũng không thể cưỡng lại được. Có người bảo cô gái này lạnh lùng và tàn nhẫn quá mức. Lâm thì hiểu quá rõ rằng, Linh đã trải qua đủ mất mát và đau đớn để có thể đồng cảm, có thể chia sẻ, có thể im lặng, có thể đón nhận tất cả. Mẹ Linh mất vì cậu em trai khó sinh. Bố và cậu em trai cô cũng mất mấy năm sau đó vì tai nạn ô tô. Linh về lại ngôi nhà tập thể cũ sống cùng ông bà ngoại, bắt đầu những năm tháng trưởng thành bằng sự đau đớn, cô đơn và buồn bã. Linh lúc nào cũng coi anh như anh trai cô. Ngay từ lần gặp nhau đầu tiên, cảm giác ấy đã tồn tại trong cô và anh cũng như một lẽ tự nhiên nhất.

– Phương không giống em. Phương không có khả năng chịu đựng nỗi đau như em… Phương…

Giọng Lâm nghẹn lại. Anh không thể hình dung thêm điều gì nữa. Anh như nhìn thấy khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, trong veo của cô. Phương quá yếu đuối để có thể đón nhận chuyện này. Cô ấy sẽ ngã quỵ.

– Nếu anh thật sự yêu chị ấy thì hãy để chị ấy cùng đối diện với anh. Em nghĩ bắt buộc phải như thế.

Lâm cười:

– Xem em nói như ra lệnh cho anh nhỉ?!

Linh tiến đến gần cánh cửa phòng Lâm, đặt tay vào núm cửa như tư thế chuẩn bị mở cửa và nói:

– Không phải em ra lệnh mà là người khác ra lệnh. Anh vẫn còn nhiều thời gian lắm. Anh phải sống phút nào ra phút nấy chứ. Không cho phép anh ào ạt thế này được.

Cô nói xong thì mở cảnh cửa ra. Phương đứng trước mặt họ. Phương cười nhưng nhìn đôi mắt cô vẫn còn ướt nước.

– Em đã đưa người cần phải đến đến đây cho anh rồi. Hai người hãy nói chuyện đi. Em không thể ở đây mãi được. – Linh bước ra cửa, bỏ mặc Lâm vẫn còn ngạc nhiên, lặng im đứng nhìn.

Cô gái nhỏ bé có đôi mắt lạnh tanh ấy chạy nhanh xuống đường, chạy nhanh vào giữa đám người xôn xao của buổi sớm mai. Cô khóc. Cô muốn khóc cho đã, để sẽ không còn phải khóc một lần nào nữa. Cô thì thầm: “Tại sao số phận cứ cướp đi tất cả những người con yêu thương nhất lần lượt, lần lượt và tàn nhẫn đến như vậy? Tại sao ngay đến Lâm cũng phải ra đi? Tại sao anh ấy lại mắc phải căn bệnh quái ác ấy. Bị ung thư sẽ thế nào đây? Tại sao?”. Suy nghĩ của cô nghẹn lại. Mắt cô nhòa đi. Cô không thể cảm thấy được điều gì khác ngoài một nỗi đau đớn đang mắc nghẹn trong tim.

Còn lại Lâm và Phương trong căn phòng của Lâm. Anh và cô vẫn chỉ đứng như thế suốt từ lúc Linh đi. Cả hai người đều không biết phải bắt đầu ra sao.

– Em xin lỗi. – Khi cô nói được ba từ đó lên, cô bắt đầu khóc.

Cô đã tự hứa sẽ can đảm, cũng giống như cách can đảm của cô khi nghe tin anh bị ung thư từ Linh. Cô đã muốn gào lên, muốn đập phá và muốn khóc. Nhưng cô kìm nén tất cả, cô bình tĩnh nghe tất cả mọi chuyện cứ như chuyện của một người nào đó mà cô không quen biết. Cô không thể tin được rằng, người đàn ông trong câu chuyện ấy, người sắp phải lìa bỏ cuộc đời này, lại chính là người đàn ông cô yêu đến nghẹn ngào. Cô đã muốn chạy ngay đến bên anh, nhưng bước chân cô loạng choạng. Cô ngã gục vào một giấc ngủ đứt gãy, mê man, mỏi mệt. Lúc này khi đã nhìn thấy anh, cô không thể nào kìm nén được nỗi đau đớn của mình nữa. Cô gục vào vai anh mà khóc nức nở. Trong tiếng nghẹn ngào ấy anh chỉ nghe cô thì thầm:

– Giá như việc anh không yêu em, việc anh chỉ xem em như trò đùa là thật còn hơn em phải chấp nhận việc anh sắp xa em. Anh…

Nhìn khuôn mặt đẫm nước của Phương, anh cũng không thể nào kìm được những giọt nước mắt mà từ lúc có Linh ở đây anh vẫn cố nén vào bên trong. Anh ôm Phương thật chặt vào lòng. Những giọt nước mắt của anh ướt đẫm vai cô:

– Giá như chưa bao giờ anh yêu em, như vậy anh sẽ rời khỏi nơi này thanh thản hơn.

– Đáng lẽ anh phải nói cho em biết. Đáng lẽ… không… Anh thật tồi tệ khi đã giấu em. Nếu Linh không nói cho em biết, thì có lẽ tất cả chúng ta sẽ đau khổ vô cùng… – Phương nói trong tiếng nấc nghẹn.

Cô nhìn đăm đăm vào khuôn mặt người đàn ông cô đã yêu và chờ đợi suốt bao nhiêu năm qua. Nếu không có sự can đảm của Linh, có lẽ cô sẽ sống trong sự giả dối và căm hận anh mãi mãi. Cô đã tưởng rằng anh vì yêu Linh mà rời bỏ cô, nhưng gặp Linh rồi mới biết hóa ra mình quá ích kỉ. Cô nhìn thấu suốt được tình yêu đau đớn mà Linh dành cho anh, nhưng Linh đã cho anh và cô một cơ hội để thực sự chạm vào nhau trong những khoảnh khắc đau đớn nhất. Chính trong khoảnh khắc này đây, khi ở bên anh, nhìn vào đôi mắt và lắng nghe nhịp tim của anh, cô mới thực sự cảm nhận được tình yêu tràn ngập mà anh dành cho cô. Vì anh, vì tình yêu của anh đã vực dậy sự yếu đuối trong tâm hồn cô, kéo cô đứng lên, bởi anh cần một người có thể dựa vào lúc này. Anh cần một người nghe câu chuyện sự sống cả đời còn dang dở của anh. Phương ôm anh, nhìn anh, mỉm cười.

– Chúng ta không cần nói gì nữa được không anh? Những ngày tiếp theo, em sẽ không rời anh một bước nào hết. Em nhất định sẽ làm thế. Vậy nên anh đừng cố lấy bất kì lý do gì để đuổi em.

Lâm không cưỡng lại. Anh chỉ cần giây phút này thôi. Anh không cần biết tương lai sẽ ra sao, nhưng anh biết anh sẽ gom góp những giây phút này để dành cho ngày mai. Anh sẽ vì điều đó mà sống. Cố gắng sống từng ngày.

Những ngày tiếp theo, Phương và anh xách máy ảnh, sổ sách, bút vẽ đi lang thang khắp Hà Nội. Họ ghi lại tất cả những khoảnh khắc bên cạnh nhau. Họ cùng nhau đến Đá vào tất cả các buổi tối. Cùng nhau uống café, nghe saxophone và nhìn nhau. Họ để mặc tâm hồn mình cuốn theo những xúc cảm cùng Đá, hàng đêm, hàng đêm. Lâm mệt nhoài, đau đớn, nhưng anh không tắt nụ cười trên môi. Anh hạnh phúc, anh níu kéo từng giây, từng phút với cuộc đời này. Mỗi tối trở về căn phòng của mình, anh không còn cảm thấy nỗi sợ hãi chết chóc bao trùm xung quanh nữa. Nhìn Phương ở bên cạnh, anh như ôm trong mình những ấp ủ hy vọng. Anh đã có thể không ngã giữa những chênh vênh, khi con đường cuộc sống này càng ngày càng trở nên hẹp hòi, bé nhỏ và tối sẫm trước mắt anh. Bệnh của Lâm ngày càng nặng, những cơn đau kéo đến triền miên hơn. Sức khỏe anh yếu đến mức anh phải vào bệnh viện nằm im một chỗ. Linh cũng thường xuyên ghé lại bên cạnh anh. Mỗi lần gặp anh, cô đều tíu tít kể chuyện cuộc sống diễn ra hàng ngày bên ngoài kia. Có nhiều khi đang kể, Linh vẫn lén gạt những giọt nước mắt không thể chịu đựng được mà trôi ra ngoài. Những ngày cuối cùng Linh và Phương ngồi bên cạnh anh cả ngày, cả đêm trong khi anh chìm trong mê man. Phương vẫn thường lẩm nhẩm hát cho anh nghe như van xin, như giãi bày. Tiếng hát thấm đẫm trong những giọt nước mắt. Lâm không còn có thể ở bên cạnh cô được nữa.

Phương nằm im. Xung quanh cô là những bức ảnh cô đã tự tay chụp cho Lâm. Ảnh nào cô cũng nhìn thấy nụ cười rất tươi của anh, nhưng nhìn sâu vào trong đôi mắt ấy, cô cảm nhận được những giọt nước mắt đang đặc quánh lại, bám chặt lấy cổ họng anh, khiến ngực anh tức tối. Anh đã cố gắng đến kiệt cùng tâm hồn. Anh đã cố níu lấy cuộc sống này cho đến tận giây phút cuối cùng khi bàn tay đã trơn tuột, không thể bám vào một sợi dây mỏng manh nào nữa. Lâm đã ra đi. Bứt rứt, xót xa. Dù cô đã hình dung ra giây phút ấy cả trăm lần, nhưng cô vẫn không thể nào chịu đựng được khi nắm chặt đôi tay lạnh giá của anh. Cô không khóc, nhưng cô cảm thấy sự sống xung quanh đã hoàn toàn đóng băng. Cô ngất lịm đi trong vòng tay Linh. Khi cô tỉnh lại, cô nhìn thấy nụ cười của Linh ngay bên cạnh mình. Linh thì thầm vào tai cô: “Anh Lâm vừa nhờ em gửi lời nhắn đến cho chị: “Anh sẽ gửi cho em một cô em gái rất đáng yêu: Đó là Linh. Em hãy đón nhận cô ấy, dành tình cảm cho cô ấy như đã dành tình cảm sâu sắc cho anh. Có Linh, em sẽ không bao giờ cô đơn đâu.”. Phương mỉm cười, rồi nước mắt lại tự nhiên trào ra. Cô cảm động vì tình cảm mà Linh đã dành cho cả cô và Lâm. Cái cách Linh đi bên cạnh cuộc đời cô và Lâm khiến hai người tin tưởng và yêu thương nhau biết bao nhiêu.

Linh đứng dậy mở cửa sổ phòng Phương trong khi cô nhắm mắt lại, cố hít hà lấy chút không khí bên ngoài để cảm giác sự sống đang tồn tại xung quanh. Cô nhìn thấy anh với một nụ cười thật sự. Cô nhìn thấy anh vẫy tay chào cô và thì thầm: “Em hãy sống tiếp…”. Cô lan man nghĩ đến những điều đã xảy ra trong những ngày cuối cùng đã qua. “Hình như đó là khoảng thời gian mình và anh sống thật thà với nhau nhất” – cô thầm nghĩ: “Chỉ như thế thôi sẽ không phải nuối tiếc gì nữa”. Cô quay ra mỉm cười và nói với Linh: “Chị em mình đến Đá thôi. Có thể… linh hồn của anh ấy là ở đó. Và anh ấy đang hiện diện ở đó rồi.”

Linh và Phương mở cửa bước ra phố. Phố gió. Phố mưa bụi. Phố cuối năm. Và phố ngập tràn nỗi nhớ. Hình như Đá tự nhiên cũng biết rơi lệ…

Bạn có thể theo dõi phản hồi của bài viết này bằng RSS 2.0 feed. Bạn có thể để lại phản hồi, hoặc để lại trackback từ trang web của bạn.

Để lại phản hồi