Hội conference và những người xưa cũ

Greenmania – Theo TTVN

Anh lặng im. Tôi biết tôi đã phạm sai lầm lớn nhất đời mình. Dù tôi cố nói với anh rằng tôi và bạn trai tôi đang đến thời kì sắp chia tay rồi, rằng tất cả những gì chúng tôi còn chỉ là căng thẳng và cãi vã.

Đến thời điểm này khi nghĩ lại, việc tôi quen biết anh có lẽ là việc tình cờ nhất từng xảy ra trong đời tôi.

2006 – Làm quen

Tôi đang học lớp 9, mới làm quen với internet. Thời đó website không đa dạng và nhiều như bây giờ, tôi chủ yếu chỉ online Yahoo và ra vào một diễn đàn của một trường trung học phổ thông. Một buổi tối, một nick lạ vào buzz, cười nhăn nhở với tôi:

“Chào :D”
“Ai thế?” – Tôi đề phòng hỏi ngược lại, bạn biết đấy, ta luôn được dạy rằng chẳng nên dễ dàng tin những người lạ trên internet.
“Tui ở trên diễn đàn X, thấy nick của bạn dễ thương nên làm quen :))”
“Hmmm tui không thích làm quen người lạ.”
“Yên tâm, tui là người tốt mà :D”

Không hiểu sao tôi lại dễ dàng tin vào câu khẳng định của người lạ và tôi quyết định làm quen. Người lạ rất hài hước, lấy cái nick ngộ nghĩnh là Toshiba và luôn làm tôi bật cười sau mỗi dòng chat. Toshiba tên thật là Lâm, đang học lớp 11 ở một trường phổ thông cùng thành phố với tôi. Dù Lâm lớn hơn nhưng chúng tôi vẫn xưng với nhau bằng nick name, Toshiba và Len – tức là tôi, những câu chuyện giữa hai người chưa từng gặp mặt trở thành điều mà tôi mong chờ mỗi lần online, chúng mới lạ hơn hẳn so với những gì mà tôi hay nói với bạn bè trong trường. Đối với tôi, Toshiba là người anh trai đáng tin cậy, là nơi để tôi xả hết những bực bội của một con bé cấp 2 mới lớn.

Hè 2007 – Giới thiệu, những đêm conference và gặp gỡ

Toshiba lên lớp 12. Còn tôi thi chuyển cấp và đạt kết quả rất tốt, đậu vào trường chuyên của thành phố. Hè năm đó, lúc chưa vào học, tôi chủ động vào blog của một chị cùng diễn đàn, chị đang học ở ngôi trường tôi vừa đậu vào, để làm quen và hỏi kinh nghiệm. Chị tên thật là Linh, nhưng chúng tôi gọi chị là Kin. Kin hát hay, cá tính, thích anime và bằng tuổi với Toshiba. Chị ấy, tôi và Toshiba nhanh chóng trở thành hội thân thiết, thường xuyên hẹn nhau chat conference (chat theo nhóm nhiều người) vào mỗi tối thứ 7 hàng tuần.

Những buổi conference của chúng tôi dần dần tăng số lượng thành viên, đó là bạn bè cùng lớp của Toshiba. Họ, cũng như Toshiba, là những người rất hài hước, chúng tôi có thể ngồi buôn từ chập tối đến tận giữa đêm, khi mà ba mẹ nhất quyết bắt tôi tắt máy đi ngủ. Tôi xếp tất cả vào một group riêng trong list yahoo, đặt tên là “Bạn confe”. Chúng tôi toàn gọi nhau bằng nick name, chẳng phân biệt tuổi tác. Một tối cuối tuần nọ, một người mới được mời vào. Anh ấy không lấy nick name, chúng tôi đều gọi anh bằng tên thật – Huy. Huy thật sự rất hiền lành, anh gần như trái ngược với Toshiba, rất ít nói.

Một hôm, Toshiba khoe vừa có mấy file hình lớp đi dã ngoại, hỏi tôi có muốn xem mặt Toshiba hay không. Dĩ nhiên là tôi đồng ý. Đúng như tôi dự đoán, người bạn internet một năm qua của tôi có gương mặt hài hước như tính cách, trông như một cậu bé cấp 2 vậy, nhìn rất vui tươi, không đẹp, nhưng vui tươi. Rồi Toshiba chỉ cho tôi đâu là Huy. Ngồi kế Toshiba trong tấm hình, Huy cười hiền lành, đứng đắn. Trông anh khác hẳn so với những thằng bạn cùng lớp cấp 2 của tôi, 2 tuổi cách biệt tạo cho anh một điều gì đó hay ho hơn hẳn bọn bạn lóc chóc. Toshiba hỏi tôi:

“Sao, đẹp trai quá hả? :)) Huy học giỏi lắm đó, nó sắp đi du học rồi.”

Lúc đó, hình ảnh một chàng trai học giỏi, đẹp trai, sắp đi du học chỉ mang lại trong tôi sự mộng mơ lạ thường. Tôi muốn có Huy. Tôi chú ý đến Huy nhiều hơn, chủ động chat riêng với anh, đề nghị anh nhận mình làm em gái kết nghĩa. Dĩ nhiên, anh đồng ý hết. Và ngày tôi đề nghị được làm bạn gái của anh, anh cũng đồng ý. Chúng tôi chat với nhau vào mỗi tối cuối tuần, háo hức chia sẻ với nhau những thông tin về cuộc sống của mình. Tôi chính thức có một người bạn trai lí tưởng, tuy chưa hề gặp nhau ngoài đời thực.

Hội confe mừng cho tôi và Huy, Toshiba và Kin thi nhau hỏi khi nào mới tổ chức gặp mặt. Lúc này, tôi đã vào học được gần 1 tháng, đã gặp được Kin. Kin ngoài đời rất xinh, thấp hơn tôi cả cái đầu, mái tóc vàng vàng hơi cứng, ngang vai đầy cá tính. Nhà Kin khá giả với 3 cô con gái, qua những tâm sự, tôi biết gia đình chị ấy gia giáo gắt gao, còn Kin luôn khao khát thoát ra khỏi sự kiếm soát ngột ngạt ấy để tìm kiếm cho mình một lối đi trong sự nghiệp ca hát. Chị hỏi tôi có thật sự thương Huy không, tôi trả lời có không chút vướng bận.

Trường tôi tổ chức giải đá bóng, hôm lớp tôi đá trận đầu cũng là hôm mà tôi hẹn gặp Huy. Cả buổi tôi cứ rạo rực trong lòng, đến giờ hẹn, nhìn ra cổng trường, tôi nhận ngay ra Huy. Chàng trai cao hơn mét tám, dắt xe đạp từ từ vào, mặt ngơ ngác tìm kiếm. Đó là lần đầu tiên tôi thấy một người như vậy. Tôi chạy lại phía anh, lúng túng, hỏi: “Anh là Huy phải không?” và bất giác giơ máy chụp hình lên như một con ngốc. Anh cũng lúng túng cười với tôi, có vẻ bất ngờ vì pô hình không báo trước. Cuộc gặp gỡ đầu tiên nhẹ nhàng, hơi ngượng ngập, vì anh là chàng trai mười bảy tuổi hiền lành, vì tôi là con bé mới bước vào cấp 3 bối rối và vì chúng tôi vốn là hai người hoàn toàn xa lạ nhưng mang danh nghĩa người yêu của nhau.

Anh đến trường tôi vào sau những buổi học, đám bạn mới quen ùa lại chào hỏi, có cô bạn xinh xắn kéo tôi sang bên, cười rạng rỡ và hỏi dồn dập:

“Bạn trai của Nghi đó hả? Trời ơi Ngọc không ngờ Nghi có bạn trai dễ thương vậy nghen. Ảnh cười nhìn nam tính quá đi.”

Tôi vui kinh khủng trước những lời khen đó, vì chưa bao giờ tôi được khen như vậy. Tôi tự hào vì có Huy. Nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy có gì đó còn vướng mắc trong mối quan hệ nhanh chóng của mình.

Chúng tôi tâm sự với nhau, kể cho nhau nghe nhiều thứ. Huy thích tiếng Anh, Huy đang cố gắng cho đợt thi cuối năm để có thể đi du học. Anh thích ngắm sao, thích chó, anh nói anh muốn trở thành bác sĩ thú y. Tôi cũng nói với anh là tôi thích màu vàng, tôi thích mèo, tôi cũng thích tiếng Anh và tôi muốn học thật tốt 3 năm học sắp tới, sau đó thi đậu vào một trường đại học tốt của thành phố, đơn giản vì ba mẹ tôi chẳng có đủ tiền cho tôi đi du học như Huy.

Huy cho tôi nghe Je t’aime – bài hát yêu thích của anh. Lúc đưa tôi chiếc tai nghe, anh cười tinh nghịch, bảo:

“Em nghe kĩ nhé, rồi trả lời giúp anh câu hỏi trong đó.”

Tôi căng thẳng nghe, chẳng hiểu làm sao có thể hiểu và trả lời cho anh khi mà bài hát toàn tiếng Pháp. Rồi tôi bất ngờ, thấy mắt anh sáng lên và anh cười với tôi khi đến cuối đoạn điệp khúc, câu hỏi: “Do you love me too?” ngọt như một viên kẹo vang lên. Làm sao tôi có thể nói không với anh chứ?

Còn tôi, tôi cho anh nghe Để dành. Tôi luôn có một cảm giác đặc biệt khi lắng nghe những âm thanh da diết từ giọng hát của Thùy Chi, tôi thì thầm hát với anh:

“Nhưng ước mong đã đưa chúng ta xa hai bờ,
Đã mang hết đi những điều thân thuộc.
Chỉ còn giấc mơ để dành ở đây.”

Đó là một bài hát buồn, rất buồn. Huy nói rằng anh không muốn tôi nghe bài này quá nhiều, anh cảm thấy thương tôi nhiều, rất nhiều. Tôi chạnh lòng, tôi đã làm gì khiến anh phải thương tôi như vậy?

Tôi là một Song tử. Người ta nói Song tử chóng vui, chóng chán. Tôi mau chóng nhận ra rằng những gì tôi có với Huy chỉ là sự tò mò mới lạ. Tôi thấy nản với anh, tôi không thích những tối thứ 7 online, những cuộc điện thoại hỏi thăm việc học, cả những lời tâm sự chân thành của Huy nữa. Tôi dần tránh Huy, để mặc cho anh khủng hoảng vì sự lạnh lùng đáng sợ, vì cả những câu nói vu vơ ám chỉ trên blog. Tôi không dám nói cho Toshiba, cho Kin nghe, tôi sợ các anh chị ấy đánh giá tôi, cho tôi là con bé hư hỏng, tệ bạc. Tôi nhớ đến những lời tôi hứa hẹn với Huy, rằng tôi sẽ thương Huy, sẽ chờ cho đến khi Huy đi du học về nữa… Nhưng nghĩ đến Huy là tôi thấy ghét, thấy lòng khó chịu. Cái gì đến cũng phải đến, tôi nói chia tay. Huy gặng hỏi lí do, nhưng tôi không nói được, vì ngay chính tôi cũng không biết lí do là gì nữa mà. Chỉ đơn giản, thấy hết yêu là hết yêu mà thôi. Hay có lẽ là do tôi chưa bao giờ thật lòng yêu thương Huy cả. Tình cảm của chúng tôi kéo dài chỉ chưa đầy 2 tháng ngắn ngủi.

Hội confe dần im lặng. 4 chúng tôi ít nói chuyện với nhau hơn, chính xác là tôi không còn nói chuyện với anh Huy, ít nói chuyện với Kin, chỉ còn nói chuyện với Toshiba. Trong thời gian tôi với Huy quen nhau, 4 chúng tôi đã từng có gặp mặt đi chơi vài lần, tôi thương mến tất cả những người bạn này, quen qua mạng, nhưng ai cũng tốt cả. Toshiba thương Kin, nhưng Kin đã dành lòng mình cho một người khác trong trường dù chẳng bao giờ được đáp lại. Tôi buồn chuyện mình, nhưng cũng buồn cho Toshiba nữa. Hai chúng tôi tâm sự suốt đêm, Toshiba hay kể chuyện cho tôi vui, vẫn như một người anh sợ em gái mình buồn, nhưng tôi đâu dám nói rằng chia tay Huy, tôi chẳng đau đớn gì cả, tôi chỉ thấy nhẹ nhõm…

Năm đó, tôi vừa mới đi hết một nửa lớp 10.

Hè 2008 – Gặp lại, yêu và xa cách

Tôi được nghỉ hè, còn Huy, Kin và Toshiba thì bù đầu vào ôn thi tốt nghiệp. Huy chỉ cần qua ải này thôi rồi anh sẽ du học. Kin và Toshiba vẫn phải thi đại học. Tôi tình cờ biết rằng Huy đã bắt đầu dùng điện thoại di động. Tôi nhắn tin động viên anh suốt mùa thi. Anh vẫn lịch sự và hiền lành trả lời tôi, để đến hôm sinh nhật tôi, cũng là ngày cuối cùng anh thi, tôi nhận ra rằng tôi lại thương anh mất rồi. Tôi khéo léo gửi cả ý muốn của mình vào từng tin nhắn, rồi tôi cũng hỏi thẳng rằng anh có còn thương thôi không. Anh bảo còn, tôi lặng người, nhưng lòng thật sự rất vui. Vậy mà khi tôi đề nghị anh quay lại, anh lại từ chối. Tôi nhắn vội vã:

“Em biết năm ngoái em đã có lỗi với anh, đó là do em thiếu suy nghĩ. Bây giờ em thật sự rất thương anh, còn anh, anh cũng thương em. Vậy tại sao anh phải từ chối, để sau này phải tiếc nuối nhiều hơn? Em mong anh suy nghĩ lại :)”

Chuyên mục: Truyện Ngắn
Bạn có thể theo dõi phản hồi của bài viết này bằng RSS 2.0 feed. Bạn có thể để lại phản hồi, hoặc để lại trackback từ trang web của bạn.

Để lại phản hồi