Dưới cơn mưa

– Hôm nay sinh nhật anh! Anh về nhà trọ sớm nhé! Em sang.

– Tất nhiên rồi! 4h chiều anh học xong, anh về!

– Anh nhớ đấy! Em chờ.

– Anh hứa!

Thu mỉm cười buông điện thoại xuống, bắt tay vào làm chiếc bánh kem mà cô đã học làm cả tháng nay. Quang chắc hẳn sẽ bất ngờ lắm, tại lúc nào Quang cũng bảo Thu là: “Em ở đâu anh cũng yên tâm trừ khi em vào bếp.” mà. Nhớ đến sinh nhật Quang năm trước – một sinh nhật chỉ có hai người mà Thu thấy ấm áp dù hôm ấy đang cùng hóng gió ở tượng đài thì trời mưa to làm cả hai ướt như chuột. Đã bao lần hai đứa cãi nhau rồi giận hờn nhưng chỉ cần nhớ đến cảm giác khi Quang đặt tay Thu lên ngực trái và nói “anh yêu em” là ngày hôm ấy bao giận hờn tan biến hết. Nhanh thật, hơn 1 năm rồi. Hôm nay, Thu muốn tìm lại cảm giác ấm áp ấy, có được hay không?

4h… 4h15… 4h30… 5h00… 6h00… 7h00. Lần đầu tiên Thu phải đợi lâu như thế, Quang cũng là người duy nhất mà Thu có đủ kiên nhẫn để đợi. Nhìn vào chiếc điện thoại, Thu bấm số của Quang rồi lại xóa đi… Quang không thích bị người khác làm phiền khi đang bận việc gì đó, càng không thích bị thúc giục hay kiểm soát… nhưng… Quang đã hứa. May mà người bạn trọ cùng Quang đi làm thêm gặp Thu đã đưa chìa khóa, nếu không Thu cũng không biết phải chờ ở đâu. 7h15, Quang về cùng một người bạn. Hai người vào đến cửa, Thu ngạc nhiên khi nhận ra cậu bạn đi cùng Quang chính là người cô gặp dưới mưa hôm ấy. Cậu ta cũng nhận ra Thu thoáng bất ngờ nhưng rồi cũng chỉ mỉm cười gật đầu chào nhau. Thấy Thu, Quang có vẻ ngạc nhiên:

– Em vẫn đợi anh à? Anh xin lỗi tại điện thoại hết pin nên không gọi được cho em. Anh tưởng em đợi một lát không thấy anh nên về rồi.

– Em đã nói là em sẽ chờ mà.

– Nhưng… hôm nay các bạn cùng lớp tổ chức sinh nhật cho anh. Vũ có việc phải về nên anh đưa cậu ấy về đây lấy xe đạp cậu ấy gửi. Giờ bọn bạn anh vẫn đang chờ để đi chơi tiếp… Em… em đi cùng bọn anh nhé!

Thu cố nén cái cảm giác nghẹn ngào đang muốn trào lên, nhìn Quang nói:

– Anh đã hứa… là sẽ về sớm…

– Tại anh không biết là bọn bạn tổ chức sinh nhật cho anh.

– Nhưng anh hứa với em trước… anh…

– Anh không thể vì lời hứa với em mà ra kia nói với bao nhiêu người bạn là anh không đi cùng họ được. Em không đi cùng cũng không sao. Anh không muốn mình cãi nhau trước mặt bạn anh. – Nói rồi Quang quay sang Vũ – Cậu đưa Thu về giúp mình, cùng đường đấy!

Quang nói rồi đưa tay với chiếc khăn quàng cổ vì mùa đông rồi Hà Nội lạnh đặc biệt về đêm. Chiếc khăn mắc vào chiếc lọ thủy tinh đầy những ngôi sao giấy, chiếc lọ rơi xuống vỡ tan bằng một thứ âm thanh khô khốc. Quang nhìn thấy, rồi thờ ơ quay ra cửa đi tiếp đến cửa còn kịp nói một câu: “Em về đi, cứ để đó khi nào về anh dọn!”.

Quang đi rồi Thu đứng nhìn trân trân vào những mảnh thủy tinh vỡ và những ngôi sao giấy đủ màu sắc trên sàn nhà. Một lát, Thu từ từ ngồi xuống, mở chiếc hộp nhỏ để bánh kem, lấy nó ra để lên bàn rồi nhặt những mảnh thủy tinh vỡ và những ngôi sao vào đó. Còn Vũ từ nãy đến giờ chứng kiến câu chuyện từ đầu đến cuối cũng không biết phải nói sao. Nhìn vẻ mặt buồn đến thẫn thờ và có vẻ cam chịu của cô bạn mới gặp lần thứ hai kia, Vũ bỗng thấy đau lòng và thương cô bé quá. Là bạn cùng lớp Quang, nhưng Vũ cũng không thể hiểu tại sao Quang có thể hành động như thế. Bỗng Thu khẽ kêu lên vì bị một mảnh thủy tinh cứa chảy máu. Vũ giật mình, rút nhanh một tờ khăn giấy cầm lấy tay Thu rịt vào chỗ bị cứa, may mà vết cẳt nhỏ nhanh chóng không chảy máu nữa. Nhưng khi Vũ nhìn lên, cậu bối rối vì thấy Thu đang rơi nước mắt. Rồi không biết do bản năng của một thằng con trai khi nhìn thấy con gái khóc hay một thứ tình cảm nào khác mà nhẹ nhàng Vũ áp gương mặt ấy vào ngực mình… không thấy nước mắt nữa nhưng Vũ thấy bờ vai Thu khẽ run. Thu vẫn khóc. Vũ vòng tay khẽ vỗ về. Chẳng biết nếu Vũ mắng Quang là người vô tâm có đúng không khi vẫn có thể vui vẻ với bạn bè khi mà làm người bạn gái của mình bị tổn thương thế này. Lát sau, Thu ngừng khóc. Thu né ra không nép vào Vũ nữa, khẽ lau nước mắt và nói:

– Không ngờ lại gặp lại cậu trong hoàn cảnh này. Coi như mình hòa nhé!

– Ừ. – Vũ cười trả lời.

– Thôi, nhặt nốt chỗ sao này rồi tớ đưa cậu về.

Hai người cùng nhặt những mảnh vỡ và những ngôi sao trên sàn nhà bỏ vào chiếc hộp cát-tông nhỏ.

– Cậu có biết có bao nhiêu ngôi sao tất cả không?

– Bao nhiêu?

– 1000. Đây là quà tớ tặng sinh nhật Quang năm trước. Hình như anh ấy đã rất vui khi nhận nó…

– Quang lỡ tay thôi, không cố ý làm vỡ nó đâu.

– Không cố ý nhưng có cần thiết phải nhìn nó bằng ánh mắt như vậy không?… Thôi xong rồi. Mình về đi. Quang chắc còn về muộn. Cậu cũng phải về sớm mà.

Nói rồi Thu và Vũ đi ra ngoài. Thu khóa cửa lại đưa chìa khóa cho Vũ nhờ mai đi học đưa giúp cho Quang. Hai người đi song song trên hai chiếc xe đạp, chầm chậm, khẽ trò chuyện.

– Cô ấy tên gì?

– Ai? À cô ấy hả? Tên Thủy.

– Thủy – Vũ. Hai người gặp ngày trước đi cùng nhau chắc trời hay mưa lắm nhỉ?!

– Sao cậu biết?

– Đã có nước lại còn có mưa không lũ lụt là may lắm rồi.

Nghe lập luận của Thu, Vũ bật cười, Thu cũng khẽ cười theo. Cả hai thoải mái kể cho nhau nghe những câu chuyện của mình. Một chút tâm đầu ý hợp làm cả hai đều cảm thấy được chia sẻ. Hai chiếc xe đi song song trên đường Hà Nội và một tình bạn được thiết lập sau hai lần gặp ngẫu nhiên. Trái đất này lớn thật nhưng những người có duyên thì cứ không hẹn mà gặp…

10h đêm… sau khi có một sinh nhật tưng bừng cùng tụi bạn trong lớp, Quang trở về với căn phòng trọ của mình. Nhớ đến Thu, Quang cố nén một tiếng thở dài. Sao Quang lại cư xử như thế nhỉ… Quang vào nhà, cắm sạc vào điện thoại, trước lúc Quang đi cùng bạn, Quang đã gửi tin nhắn nói Thu đừng chờ, bấm nút send rồi đút vào túi áo khoác. Ai ngờ điện thoại hết pin sập nguồn đúng lúc ấy nên tin nhắn không được gửi đi. Khi thấy Thu ở đây, quá bối rối, Quang đã chọn đi cùng lũ bạn chứ không ở nhà cùng Thu. Quang biết Thu đã chờ lâu lắm, nhìn chiếc bánh kem trên bàn với dòng chữ: “Cún yêu, sinh nhật vui vẻ.” và món quà để cạnh Quang chợt thấy hối hận quá. Chiếc bánh nhìn không chuyên nghiệp lắm, Quang mở tấm thiệp nhỏ gần đó: “Happy birthday to puppy!!! Em gần đốt bếp vì cái bánh này đấy!^^”. Quang mỉm cười, gấp lại tấm thiệp. Thu vốn không thích nói nhiều, nhưng tình cảm của Thu, Quang có thể cảm nhận rõ ràng qua những việc mà Thu làm. Nhớ đến đấy, Quang chợt nhìn lên chỗ trống nơi trước vẫn đặt lọ sao giấy, không còn ở đấy nữa, Quang chợt thấy lòng mình chùng xuống… một khoảng trống. Nhìn xuống sàn nhà nơi sao giấy rơi xuống, Quang nhìn thấy một ngôi sao còn sót lại, Quang nhặt lên, chỗ cài giấy bị bung ra, Quang gỡ nó ra để gấp lại. Chợt Quang sững người khi thấy trong mặt sau của mảnh giấy là 3 chữ: “Em yêu anh”. Quang nhắm mắt lại cho những xôn xao hối hận đang trào lên dịu bớt… Quang, Quang đã có tất cả 1000 ngôi sao như thế… Quang bấm số điện thoại Thu,… không liên lạc được… bất an… sinh nhật đầu tiên Quang không ngủ được…

– Anh muốn nói xin lỗi. – Quang ngập ngừng nói và nhìn Thu. Sao hôm nay nhìn ánh mắt Thu có vẻ lạ lạnh lùng quá, xa lạ nữa???

– Lời xin lỗi thì em nhận, vì em đã chờ anh hơn 3 giờ liền.

– Em tha lỗi cho anh thật chứ?

Thu nhìn Quang một lát, có cơn gió thổi qua, Quang thấy lạnh:

– Anh đưa tay trái đây.

Bạn có thể theo dõi phản hồi của bài viết này bằng RSS 2.0 feed. Bạn có thể để lại phản hồi, hoặc để lại trackback từ trang web của bạn.

Để lại phản hồi