Điều kì lạ của mưa

2. Mùa hạ

Tìm lại đêm tháng tư mưa dầm...”

Tháng tư bắt đầu với những gánh huệ trắng. Vừa được ngủ vùi trong niềm sung sướng của cái rét nàng bân, tôi đột ngột bị vứt vào sự nóng và bí bức đầy hơi ẩm – báo hiệu điềm rất gở được gọi là thi cử. Ôi, thi cử.

Vũ gặp tên kia vài lần, nói chuyện hăng hái với nhau; thậm chí, một hôm, tôi với Vũ còn rủ được hắn đi uống nước mía cùng. Tôi thì chẳng nhận thấy điều gì đặc biệt, hình như tên này không mảy may suy chuyển bởi tình cảm hoặc vẻ ngoài dễ thương của bạn tôi, còn Vũ thì cứ vui âm ỉ cả tuần. Ôi, yêu đương.

May mắn là vài ngày sau cũng có mưa. Một cơn mưa lớn, báo hiệu mùa hè đã về. Cơn mưa khiến trời đột ngột sầm xuống khi tôi đang đèo Vũ; gió thổi lộng, và cái áo phông ngắn tay khiến tôi muốn chết cóng vì lạnh. Những giọt nước to, dài bắt đầu đập mạnh vào mái tôn trên đầu chúng tôi trú, nghe tiếng như những viên đá bị ném vào mặt trống. Sấm nổi lên ầm ì. Vũ nép vào tôi, bàn tay túm chặt mảnh áo. Nhưng trái ngược với bàn tay phải, bàn tay bên kia nghênh ra đón những giọt mưa. Tôi trộm nhìn Vũ, cô nàng xinh xắn tựa búp bê với đôi mắt nâu to, làn da trắng, đẹp tựa sương mai.

Sau cơn mưa kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, mặt đường lênh láng nước. Không khí đang bị đun nóng đột ngột giảm nhiệt, mát lành và trong trẻo. Tôi như thằng dở hơi, cứ huýt sáo và lạng lách khiến Vũ kéo tôi muốn rách cả áo. Và cô nàng thề rằng khi có người yêu, nhất thiết sẽ không bao giờ chạm vào cái ghế sau xe tôi nữa.
Tôi thấy vui, rồi cũng chợt buồn. Bởi biết trong sâu thẳm cơn mưa ngoài kia, Vũ đã không còn dành cho tôi nữa. Có lẽ vì tôi đã chậm chạp mất rồi.

***

Sự việc xảy ra vào một ngày đầy nắng. Hôm ấy, tôi và Vũ cùng đi mua nước đá uống. Giữa đường, chúng tôi gặp Minh. Vũ đứng trước mặt cậu ta, nheo nheo đôi mắt nâu vì ánh nắng chói chang, mỉm cười thân thiện. Có vậy thôi, nhưng tôi thấy Minh cứ dừng xe nhìn theo mãi. Có thể là tôi nhạy cảm. Hoặc có thể, vậy là Minh kia đã có đối tượng mới rồi.

“Đức Minh à, mày làm sao thế này?! Mày phải nhanh lên!”

Nhưng lại lần nữa, tôi không kịp. Tên Duy Minh đến lớp tôi nhiều hơn, và lí do ngớ ngẩn chỉ có một việc: mua cho Vũ quà sáng. Minh có vẻ cười nhiều với Vũ hơn. Điều đó làm tôi thấy khó chịu, nhăn nhó nhiều và cả tức giận. Đôi khi không giấu bực bội, tôi đi qua, lỡ như huých cho Minh một cái. Đôi khi là những câu bóng gió xa xôi.

Tôi dạo qua facebook Minh nhiều hơn, đủ để choáng vì số album về ex cậu ta cập nhật, nhưng không phải số ảnh mà là số-người. Và list đó cũng đủ dài để tôi chuyển từ choáng sang quen dần. Vâng, rất dài. Và vừa mới tuần trước thôi (trên timeline của Minh), hắn lại chia tay người yêu chỉ vì lí do không thể đỡ: Đi du lịch cùng gia đình cả tuần mà không thấy nhớ cô bạn, vậy chia tay! Tôi đóng máy, vò đầu.

***

Chiều hôm sau, sau một cơn mưa nhỏ, tôi chở Vũ lên Hàng Gai nhòm ngó Létage café – một quán có góc view cứ phải gọi là siêu siêu đẹp. Những bánh xe quay tròn qua vũng nước, bắn tung tóe. Bất chợt tôi thấy bên kia đường một cậu bạn nhìn giống Minh. Cậu ta mặc chiếc áo sơmi vàng mustard phẳng phiu với quần kaki xắn gấu, trông chẳng khác nào model nam trên mấy trang báo teen. Đặc biệt, chàng model ấy tay cầm theo phụ kiện: một cô búp bê mặc váy. Một cô búp bê xinh đẹp có hình dáng con người.

Tôi không biết nói sao với Vũ khi thấy cảnh ấy. Cứ mỗi lần định nói điều gì, tôi lại gặp phải đôi mắt trong veo. Trong ấy chứa chan hi vọng. Đôi khi tôi muốn lắc vai Vũ, bảo cô ấy nhắm chặt đôi mắt lại và hỏi xem điều gì quan trọng ở tên Minh kia mà cô ấy đã chọn? Cô ấy có biết về hắn? Tôi hỏi Vũ bâng quơ một vài lần, nhưng Vũ cười nụ cười dịu dàng “Cậu ấy rất tốt”. Vậy là tôi quyết định im lặng. Tôi không muốn Vũ tổn thương. Tôi nghĩ, mình đang ghen tị với hạnh phúc của người khác quá rồi. “Nên thôi đi, Minh ạ!”. Tuy nhiên, chẳng hiểu tôi đang nói với bản thân mình, hay với cậu bạn kia.

Những ngày ẩm ướt và rộn rã tiếng mưa qua đi. Lại nắng. Tôi học đến quên cả xem dự báo thời tiết và quên luôn mớ rắc rối yêu đương của cô bạn. Nhưng rồi, đột nhiên, tôi nhận ra, tôi dần rời xa cuộc sống Vũ lúc nào không hay.

***

Tháng năm. Chúng tôi thi học kì xong, vất vả hơn bao giờ hết, giờ thở phào mọi thứ. Nhưng cả thế giới lại sốt lên 100 độ khi Minh bày tỏ với Vũ. Điều đó làm chấn động toàn trường, vì tên Minh ngốc nghếch kia nổi tiếng nhất nhì trường. Hình như tôi dùng sai từ rồi. Phải là tai tiếng.

Vụ tỏ tình kì khôi ấy tác động đến tôi rất mạnh. Tôi nắm chặt tay, muốn chạy ra đấm cho hắn một cú giữa bụng, hoặc đem chuyện Minh lôi một đứa con gái đi khắp các phố vào một buổi chiều hết sức lãng mạn ra rêu rao. Nhưng không, tôi không làm được bất cứ điều gì trong số ấy. Tôi sợ Vũ tổn thương. Cuối cùng tôi vẫn quyết định chờ đợi để xem cậu bạn hiền từ này sẽ làm gì nào. Tôi cần phải biết rõ đã. Ví dụ như, bạn Minh mặc áo vàng ấy đã nắm tay bao cô gái trong cùng một tuần?

Tôi tìm hiểu được những cô gái đang chờ đợi xếp hàng để được đi bên cạnh Minh. Và trong số ấy, tôi tìm được cô búp bê phụ kiện hồi trước.

Tôi add facebook nàng búp bê, nói chuyện qua lại. Nhưng một cách thẳng thắn, tôi đề nghị cô ấy kể cho về mối tình với Minh kia, giờ có còn tiếp diễn? Một khoảng lặng trầm xuống, rồi cô ấy cười nhạt, và nói sẽ nhanh thôi, giống như cơn gió lướt qua, Minh cưa đổ một người rồi đá bay người đó. Nhưng các cô gái đáng yêu (và đang yêu) thì lại nghĩ Minh chưa tìm được người thích hợp mà thôi. Có phải Vũ cũng nghĩ vậy?

Tiếng mưa ầm ì ngoài cửa, nghe mát lạnh đầy mùi đất ẩm bay lên, vang vọng giữa không khí cái gọi là sự sinh sôi. Rồi để sau đó thất vọng, khi những ngày nắng nóng đến đánh bầm dập thứ không khí trong lành kia xuống. Mùa hạ là mùa của nhiều biến chuyển đột ngột mà. Tôi ngẫm ra điều ấy khi nằm bẹp ở nhà, nhìn xoáy vào khoảng trời nắng chói, hi vọng có cơn mưa nặng hạt nhảy nhót qua khung cửa phòng mình.

Và rồi, cả mùa hè của tôi diễn ra rất chậm. Không có mưa. Hay Vũ.

Bạn có thể theo dõi phản hồi của bài viết này bằng RSS 2.0 feed. Bạn có thể để lại phản hồi, hoặc để lại trackback từ trang web của bạn.

Để lại phản hồi