Cuộc sống trở nên vô nghĩa khi không có em bên cạnh

rồi cũng tới ngày 2 người nói ra tình cảm của mình, nhưng cũng chính vì nó mà họ lại thấy ngại ngùng hơn và không còn được tự nhiên như trước nữa. ngày nào cô gái cũng nhắn tin cho chàng trai: “a đang làm gì đó? a ăn cơm chưa? hôm nay a học có gì vui không? …”
chàng trai tâm sự với cô gái:
– e à, e lo học đi chứ, đừng có lúc nào cũng nhắn tin như thế, ngoan nhé
– nhưng e muốn nói chuyện với a mà
– ừ, a biết, nhưng cũng phải lo học hành nữa chứ, a thấy e chả chịu lo học gì cả
– e biết rồi, e sẽ chăm học hơn, à mai a xuống lớp e nha
– eo, a ngại lắm
– có xuống không thì bảo
– có, hic
chàng trai học lầu 3 còn cô gái học lầu 1, đi xuống cùng với thằng bạn trong lớp nữa nên chàng trai đỡ ngại hơn, xuống tới nơi chàng trai gọi cô gái ra, cả lớp như bầy ong nhốn nháo lên
– ai đấy tụi mày
– biết chết liền
cô bạn trong nhóm của Pé nói
– thế cũng hỏi, tất nhiên là … rùi
gặp nhau 1 lát rùi chàng trai và cậu bạn chung lớp trở về lớp để chuẩn bị học tiết tiếp theo sau giờ ra chơi
vài tuần sau, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, mà giờ ra chơi chàng trai lò đầu ra lan can, cùng lúc thằng bạn lớp bên cạnh chọi phấn xuống lầu 1, trúng ngay “giữa vòng 1” cô bạn chung nhóm với Pé. tối hôm đó cô bạn ấy nhắn tin cho chàng trai
– a chọi chính xác nhỉ
– chính xác gì?
– ngay giữa khe
– khe gì thế?
– khe núi đôi
– a có chọi đâu, hic
– chối nữa à? e nói với bạn gái a cho mà xem
– a không chọi thật mà, hic
cô bạn ấy lầm tưởng người chọi là chàng trai, tối đó Pé nhắn tin:
– ghê nha, chọi hay nhỉ
– hic, a không chọi thật mà
– thế ai chọi?
– thằng lớp bên, a vừa lò đầu ra thì bạn e ngước lên còn thằng kia thì hụp xuống
– à ra thế, tưởng a chọi thì coi chừng
– a nào dám, hì
Hải có đi học thêm và quen biết với 1 cô gái chung trường “thpt bán công tân phú”, cô gái tên Phương, dáng người nhỏ nhắn. nhóm cô ấy có 4 người, mỗi người 1 biệt danh, còn Phương có biệt danh là “Thiên thần áo trắng” (nick yahoo mà). 4 chàng trai rảnh rỗi không có gì làm nghĩ ra trò viết thư và đưa cho Hải như người đưa thư.
4 chàng trai lấy nick name là “anh em họ nhà ếch: ếch anh tên suốt, chàng trai Tèo là ếch em, hải bống là nhái, còn Quyết là ễnh ương)
viết thư qua lại làm quen với nhau 1 thời gian, Tèo cũng thấy hay hay, muốn gặp thử “chị áo trắng” cho biết mặt. họ gặp nhau ở cổng trường tân phú sau khi học phụ đạo xong. trong lúc làm quen thì Tèo vẫn liên lạc thường xuyên với Pé như mọi ngày.
Ngày hôm ấy, Tèo và Phương gặp nhau, 2 người đang nói chuyện thì Pé đi qua, nhìn mặt Pé rất buồn, định chạy lại giới thiệu cho Pé luôn nhưng Pé đi vội vào phòng.
Tối hôm đó, Pé nhắn tin:
– cô gái đó là ai vậy?
– bạn của thằng Hải
– thế sao lại gặp a?
chàng trai kể đầu đuôi câu chuyện và cô gái có vẻ như đã hết buồn. ngày qua ngày, cô gái nhắn tin càng lúc càng nhiều hơn
– a hết tiền ùi, mai a nạp ùi nt tiếp nha
chưa đầy 1p sau thì chàng trai nhận được 1 tin nhắn của tổng đài báo cáo rằng bạn đã được cộng 10k từ số thuê bao xxxx. không còn cách nào, chàng trai lại phải nhắn tin với cô gái cho tới khi đi ngủ
1 ngày nọ, chị áo trắng rủ Tèo vào công viên chơi, Tèo vui vẻ gật đầu và nói với Pé rằng tối nay a bận không ra nhà trẻ được nha, cô gái trả lời e biết rồi với giọng buồn bã.
tối hôm đó, khi đang leo trên cầu thang trượt cát thì chàng trai thấy xa xa có bóng dáng người con gái giống Pé càng ngày càng lại gần hơn
– ai mà ếch em nhìn chăm chú thế – chị áo trắng hỏi
– bạn gái của ếch em đấy
– không sợ bạn gái ghen à?
chưa kịp trả lời thì quay sang đã không thấy Pé đâu nữa
– không sao đâu chị, tối e nói rõ sau
tối hôm đó, cô gái không nhắn tin cho chàng trai nữa, chàng trai biết cô gái đang buồn nên đã gọi điện
– sao hôm nay ngoan thế ta?
– e ngoan kệ e
– ơ, giận ùi kìa
– đi mà lo cho người cô gái kia đi
– cô gái nào?
– đừng giả vờ, cô gái trên cầu thang trượt cát ấy
– hi hi, chị áo trắng mà, cái chị hôm bữa a nói đó
– a không gặp e để đi với người ta, hix
– e à, đừng ghen như thế, a với chị ấy không có gì đâu, ngoan nào, mai a hát e nghe nha
– nhớ đấy
– ừ, nhớ
giọng điệu cố gái như đã hết buồn và 2 người nói chuyện vui vẻ với nhau như cũ.

Bạn có thể theo dõi phản hồi của bài viết này bằng RSS 2.0 feed. Bạn có thể để lại phản hồi, hoặc để lại trackback từ trang web của bạn.
2 phản hồi

Để lại phản hồi