Bởi vì Trái đất tròn mà!

Điều gì đến rồi cũng sẽ đến. Chiều hôm đó, Minh nhắn tin hẹn gặp Ly. Nơi hẹn là một con phố vắng ở Hà Nội. Một nơi không nhiều người qua lại. Minh hẹn Ly ra với lý do “để trả ơn về chiếc khăn len”. Ly không suy nghĩ, nhún vai rời khỏi nhà ra nơi hẹn.

Tới nơi, Minh đã ở đó chờ sẵn. Anh chàng vẫn ăn mặc đơn giản như mọi khi. Chiếc áo dáng hip-hop, quần jeans, giầy thể thao trắng, nhưng Ly có cảm giác như anh chàng hôm nay hơi khác. Ly tiến đến gần, cười vui vẻ:

– Sao nào? Có gì đâu mà phải hẹn ra tận đây trả ơn tớ?

Minh không cười, gật đầu trả lời một cách nghiêm túc:

– Ừ, nhưng không chỉ là trả ơn chiếc khăn đâu, còn một điều nữa tớ muốn nói.

– Minh…

Tay đưa ra chiếc hộp nho nhỏ cầm trên tay, Minh nhìn thẳng vào Ly:

– Tớ… thích cậu Ly à…

Ly không biết nói gì nữa. Sống lưng đang chịu một cơn rùng mình mà chính cô cũng không hiểu tại sao. Cô vẫn chỉ coi Minh như bạn mà thôi, bởi lẽ trong trái tim kia hình ảnh của Tùng từ lâu đã chẳng ai có thể xâm chiếm được. Cô chưa hề kể chút gì về Tùng cho Minh nghe, cô định thời gian tới sẽ kể hết, nhưng không ngờ rằng ngày này lại đến.

– Không, Minh ạ, tớ… tớ…

– Chẳng lẽ tớ vẫn có điều gì không tốt với cậu?

– Không đâu Minh ạ, cậu rất tốt, nhưng chỉ có điều…

– Cậu đã có một hình ảnh trong tim mãi không thể thay đổi?

– …

– Đó là quá khứ rồi mà cậu!

Minh vẫn tâm lý như thế. Anh chàng có đôi lúc thậm chí còn hiểu cô hơn cô hiểu chính mình. Khoảng cách giữa tình bạn và tình yêu mong manh lắm, không thể nào, cô phải giữ trọn hình ảnh của Tùng, dù có thích Minh nhưng cô không thể yêu Minh được.

– Cậu đừng nói nữa được không Minh? – Ly bật khóc.

– Ly! – Minh nắm tay Ly.

– Không!

Ly khóc lớn hơn, buông tay Minh vùng chạy thật xa. Tùng ơi! Cậu hãy xuất hiện lúc này đi, tớ không biết làm gì nữa, xin cậu mà! Ly vùng chạy, Minh đuổi theo cô hét lớn:

– Chuột còi!!!

Ly giật mình đứng lại. Bao kí ức về người con trai cô đã lãng quên hiện ra, rõ ràng, không chút mờ ảo. Người con trai cũng thấu hiểu cô như Minh. Người con trai cũng đã bao lần cố gắng nghe Kpop để làm vui lòng cô. Người con trai dịu dàng, bên ngoài luôn tỏ vẻ bình tĩnh đến mức vô tâm nhưng luôn ở bên cô mỗi khi cô cần. Và người con trai ấy gọi cô bằng cái tên… chuột còi. Tùng ơi! Là cậu phải không? Cậu không phải Minh! Ly quay lại định chạy về phía Tùng. Đúng lúc ấy Tùng đang băng qua đường chạy về phía Ly.

– Tùng… dừng lại…..!!!

Và chiếc ô tô lao đến… rồi nó bỏ đi rất nhanh, nhanh như khoảnh khắc Ly chợt nhận ra Tùng. Tùng nằm bất động, mắt nhắm nghiền, máu chảy từ trán xuống.

– Tùng… tại sao thế, tại sao cậu quay về mà không hề nói với tớ? – Ly nghẹn ngào nói không thành tiếng.

– Cậu ngốc lắm Ly ạ…

– Tại sao?

– Người con trai luôn tốt với cậu, tại sao cậu vô tình thế?

– Không không! Đừng nói gì nữa, vì tớ chỉ có cậu thôi… nói gì đi Tùng, tớ xin cậu mà…

Giọng nói thều thào của Tùng lúc này khác hẳn với anh chàng Minh mạnh mẽ mọi ngày, nhưng vẫn chứa chan sự dịu dàng yêu thương.

– Tớ muốn nói… 3 chữ thôi… 3 chữ tớ đã không được nói… suốt 2 năm nay.

– Được được! Cậu nói bao nhiêu cũng được. Nói đi mà, 3 chữ thôi cũng được, nói đi! – Ly nói như không kịp thở.

Tùng đưa cánh tay lên cố nắm tay Ly…

– Tớ… yêu…

Và Tùng nhắm mắt. Tùng đã hứa rằng sẽ nói 3 tiếng, nhưng chỉ kịp nói 2. Đây là lần đầu tiên Tùng thất hứa với Ly, nhưng cũng sẽ là lần cuối cùng… Ly mở chiếc hộp Tùng cầm theo: một trái tim lớn ghép bằng vỏ ốc, bên cạnh là một tờ giấy gấp tư:

“Ly à, bất ngờ phải không, là tớ đây, Tùng đây mà. Tớ còn sống sau ngày ấy, thật may khi rơi xuống tớ đã được cứu. Khi cùng bố mẹ vào Đà Lạt tớ không nghĩ rằng sẽ có ngày được trở về Hà Nội thế này. Vì thế tớ đã im lặng, coi như mình mất tích. Bởi nếu thế biết đâu cậu sẽ quên được tớ, tớ không muốn cậu cứ mòn mỏi chờ đợi tớ trong vô vọng. Thế mà tớ lại trở về đây. Muốn cậu bất ngờ nên đã hóa thành vai Minh mong gợi lại trí nhớ trong cậu. Bây giờ tớ thành công rồi, gặp lại tớ có vui không. Tớ ghét thấy cậu khóc lắm.”

Ly vẫn khóc, cô khóc như chưa bao giờ được khóc. Bởi lẽ giờ đây chẳng còn ai ghét cô khóc nữa rồi. Cô đã tìm thấy người mình yêu để rồi lại đánh mất. Cô đã đánh mất người mình yêu 2 lần. Và lần này là mãi mãi… Bầu trời không còn xám xịt, những tia nắng đầu tiên dần le lói…

***

Nơi giảng đường này vẫn bình yên như sự vốn có của nó. Vẫn những cuộc tán gẫu rôm rả, vẫn những tiết học mơ màng. Thế nhưng sự vắng bóng của một hot girl và cả tên con trai đáng ghét hay bám theo mấy ngày hôm nay cũng làm bọn con trai xôn xao. Cả đám đang đoán rằng có thể hai người này cãi nhau nên… cả hai đều phát ốm. Một thằng còn dõng dạc tuyên bố: “Chúng mày xem, mấy hôm nữa con bé ý sẽ đi học một mình cho xem, thằng đó rất có thể sẽ biến mất hoàn toàn vì sợ anh em xử lý”. Tiếng cười rộn lên tán đồng…

Dường như chúng nói không sai…

Sẽ không phải chỉ là vài buổi sắp tới mà là mãi mãi Ly sẽ chẳng bao giờ được đi học với một người tên Minh nữa. Sẽ không còn người suốt ngày giật tai nghe cô xuống mỗi khi đến lớp, cũng chẳng còn người luôn thắng cô trong mỗi lần đấu khẩu nữa… Tất cả qua nhanh rồi, nhanh lắm, cô chẳng níu kịp nữa…

… Ly thức dậy vào một buổi sớm, con Pikachu bông to tướng vẫn đang được cô nàng ôm gọn trong lòng. Đã mấy ngày cô chẳng Facebook, chẳng Ym, cũng chẳng còn sms với ai nữa. Ly tiến đến chiếc máy tính, bật lên chờ đợi cái vòng tròn xanh welcome xoay thật lâu. Desktop hiện lên, cô nháy vào biểu tượng Y!M…signing in… chờ đợi.

Cô chú ý duy nhất vào 1 tin nhắn offline với cái tên Minh Văn Mẫn, nó được gửi ngay trước buổi chiều định mệnh ấy.

“Cậu à, tớ hi vọng cậu nhận được tin nhắn này trước khi gặp tớ. Tình cảm chẳng thể giấu lâu dài được. Tớ thích cậu Ly à, cậu có thể làm 1 nửa kia của tớ không, trả lời tớ trước khi đến gặp tớ nhé!”

Ly mỉm cười, bàn tay lướt nhẹ trên phím, cô rep lại tin nhắn:

“Tớ… đồng… ý.”

Trái đất tròn mà phải không? Rồi tớ sẽ gặp lại cậu thôi. Tớ biết cậu chưa đi xa tớ đâu, cậu lại trốn tớ như lần trước mà, rồi sẽ đến một lúc cậu xuất hiện từ sau lưng tớ và hỏi: “Sao lúc nào cậu cũng cầm khư khư con ốc kia trên tay thế?”

Cậu vẫn đang ở bên tớ mà, phải không? Một chút gió bất chợt lướt qua, thổi bay nhè nhẹ mái tóc Ly… Ngoài kia, bên khung cửa sổ, những tia nắng vàng ngập tràn rực rỡ…

–Hà Nội – ngày chợt nhiều cảm xúc–

Bạn có thể theo dõi phản hồi của bài viết này bằng RSS 2.0 feed. Bạn có thể để lại phản hồi, hoặc để lại trackback từ trang web của bạn.

Để lại phản hồi