Bởi vì Trái đất tròn mà!

Như thường lệ, Ly đến lớp từ khá sớm, cô ngồi ở chiếc bàn quen thuộc rồi cắm tai nghe vào nghe nhạc chờ khi đến giờ vào lớp. Giai điệu du dương nhẹ nhàng của “Winter rose” khiến cô có chút mơ màng. Gần Giáng sinh rồi nghe bài này thấy hợp tâm trạng thật. Đang bay bổng trong giai điệu lãng mạn thì tự nhiên một bên tai của cô bị giật phựt ra. Đã thành thói quen, Ly quay sang nhìn, Minh đang nhét bên tai nghe kia của cô vào tai mình và ngồi thoải mái như không có cô nàng hot girl kia bên cạnh.

– Cậu đến lúc nào đấy, như ma ý. – Ly lên tiếng.

– Cũng vừa đến thôi, xem ra cậu cũng lãng mạn đấy.

– Hay mà, thế hôm nay cậu không ra ngồi với đám con trai kia à?

– Thế cậu có thích ngồi một mình không?

– Có, dù sao vẫn hơn ngồi với cậu. – Câu nói dối trắng trợn nhất trong ngày của Ly.

– Thôi đi, hot girl có mấy khi bắt chuyện với người lạ, trừ khi cậu muốn nói chuyện với người ta. – Minh ấn bên tai nghe kia vào tai Ly mạnh đến nỗi cô phải rút ra để xoa xoa tai.

Giờ học vẫn như mọi khi, nhưng thời gian gần đây trong giảng đường này dường như đang có sự bất thường. Một anh chàng trông rất bình thường đang ngồi nói chuyện với cô nàng hot girl một cách thân thiện đến mức khó tin. Và đương nhiên nó là sự ghen tị cho bọn con trai khác. Bản thân Ly cũng thấy thoải mái vì cuối cùng đã tìm được người hợp để nói chuyện.

– Thì ra cậu là fan của DBSK. – Minh nhìn thẳng lên bảng.

– Tất nhiên.

– Vì sao thế?

– Các anh ý đẹp như nhân vật trong truyện tranh, lại hát hay nữa, nhưng hơi chán vì bây giờ vừa tách thành 2 nhóm là…

– Stop đi, cậu tưởng tớ hứng thú nghe cậu kể về mấy nhân vật ý lắm à. Đúng là con gái bây giờ chỉ thích trai đẹp với nổi tiếng.

Ly bật cười. Minh nói nghe như ông già.

– Thì ai chẳng có thần tượng. Ôi 5 anh chàng của tớ!

Minh xì lên một tiếng. Ly quay sang Minh quăng một cái lườm. Cô cũng như bao đứa con gái là fan cuồng Kpop khác, đều khó chịu mỗi khi ai đó tỏ ra không thích nhóm nhạc hay ca sĩ mà mình thích, dù chỉ là một chút thái độ. Minh có vẻ như hiểu được nên cười:

– Thôi được rồi, tí về tớ sẽ tập nghe Kpop.

– Không thích thì ai ép cậu đâu.

– Thì thử xem thế nào, bạn bè mà sở thích khác nhau khó mà chơi được lâu dài.

– Cậu cũng tâm lý đấy nhỉ, thế đã có em nào để ý chưa?

– Chưa, làm gì có ai đâu. Thế còn cậu, đã từng có chưa?

Ly bỗng thấy nghẹn đắng trong cổ họng. Cô im lặng không nói. Minh cũng không còn giọng đùa cợt như trước:

– Tớ đoán rằng cái cậu đang cầm trên tay chắc là…

Rồi Minh cũng im lặng. Anh chàng giả vờ cầm bút chép lia lịa những gì trên bảng. Ly không nói được câu gì. Cô có thể rất vui vẻ nhưng sẽ buồn ngay khi ai đó nhắc lại chuyện cũ. Chẳng lẽ Ly trả lời Minh rằng cô không nhớ chút gì về người mà cô đã từng yêu gần 1 năm. Ly quay sang nhìn Minh. Anh chàng đang lặp đi lặp lại động tác ngửa mặt nhìn lên bảng rồi cúi xuống chép lia lịa vào vở. Quen Minh cũng đã gần tháng, cậu ta không phải vô tâm như thế, khi lần đầu tiên cậu ta không có lời nào an ủi Ly dù cậu ta hiểu Ly đang nghĩ gì. Có lẽ nào anh chàng này cũng đang giấu một điều gì đó trong lòng chăng? Con trai chẳng bao giờ bộc lộ nỗi buồn bởi họ sợ bị coi là yếu đuối. Họ chỉ thường im lặng hoặc cố cười thật to để xua đi mọi thứ. Lẽ nào Minh đang như vậy? Ly ngước nhìn ra cửa sổ. Dường như mùa đông không chỉ đang lạnh giá ở ngoài kia, dù rằng lúc này trái tim cô đã thấy bớt lạnh đôi chút bởi ngồi bên cô có lẽ đang là một trái tim đồng cảm…

Phựt. Cái tai nghe lại bị giật sang một bên. Ly chẳng cần quay sang nhìn cũng biết là ai.

– Mọi khi tớ nghe hết vài bài mới thấy tai nghe bị giật mà sao hôm nay lại bị giật sớm thế nhỉ?

– Đơn giản vì hôm nay người hay giật tai nghe cậu lại đến sớm. – Minh nháy mắt.

– Sớm thật đấy, chắc sắp ngày tận thế rồi.

– Thôi không đùa nữa, nhìn đây – Minh giơ ra tờ báo mới toanh vừa mua, trên đó là poster 5 anh chàng thần tượng của Ly. Cô nàng hét lên sung sướng khiến bọn con trai xung quanh không khỏi khó chịu. Chắc chúng nó đang nghĩ không hiểu Minh ăn gì mà lại được lòng cô nàng hot girl này đến thế, trong khi với chúng nó thì việc tiến lại gần Ly mà không bị cô nàng nhìn với ánh mắt lạnh lùng đã là một bước đột phá.

– Sao? Giờ thì còn kêu ca việc bị giật tai nghe nữa không?

– Không không! – Ly hí hửng quẳng cả tai nghe lẫn điện thoại sang bên Minh chộp lấy tờ báo đọc. Minh có vẻ rất trầm tư, nhẹ nhàng cắm tai nghe vào và bắt đầu nghe, bỏ lại những ánh nhìn khó chịu đang cắm vào người anh chàng tứ phía.

– Kể ra cậu cũng lạ thật, trên Facebook chưa thấy cái ảnh nào của cậu, toàn thấy poster các boy là sao nhỉ?

– Đừng hỏi tại sao, dù gì tớ cũng không post ảnh cậu lên đâu mà lo. – Ly đáp, mắt vẫn không rời tờ báo.

– Gì mà liên quan đến tớ chứ? – Minh tỉnh bơ.

– Vì cậu là bạn tốt nhất của tớ!

Ly nói, giọng cố nhí nhảnh để Minh nghĩ rằng cô đang tìm cách cảm ơn Minh về tờ báo theo cái cách hài hước mà con gái hay làm, nhưng thực sự đó là những câu nói thật lòng của Ly. Cô đã thực sự tìm được bạn, người đã hiểu cô nhiều lắm. Nhưng chỉ là bạn mà thôi, bởi trong tim cô sẽ chỉ duy nhất có một người, một hình bóng dù cô đã không còn nhớ nhưng sẽ chẳng ai thay thế được. Bất giác Ly lại nhìn ra cửa sổ. Bầu trời những ngày cuối đông đang dần rạng lên, dù sự u ám của nền trời vẫn chưa tan.

***

Kì nghỉ Tết vừa hết, buổi học đầu tiên đến trong sự uể oải. Dù rằng khi đã là sinh viên thì thời gian nghỉ Tết sẽ dài hơn. Nhưng có vẻ cái không khí thèm được đi chơi, ngủ nướng và cái thời tiết đầu xuân chẳng khác mùa đông là mấy vẫn khiến cho sự mệt mỏi chẳng hề thay đổi ở cái nơi được gọi là “thiên đường” này. Ly vẫn đến lớp sớm, cắm tai nghe vào tai và sẵn sàng đối mặt với những ánh nhìn từ lũ con trai “ra vẻ lãng mạn” kia. Và đương nhiên cô cũng chờ đợi một cái giật phựt tai nghe xuống như mọi khi. “Tạch”, Minh xuất hiện. Lần này không phải là giật tai nghe từ tai Ly xuống mà là rút cả cái jack cắm vào điện thoại ra. Tiếng nhạc đột nhiên rộ lên giữa cái giảng đường im ắng mới chỉ có vài người đến sớm. Những ánh mắt lại một lần nữa dồn về cô nàng hot girl tội nghiệp. Ly quay sang ném một cái lườm đầy sát khí về phía Minh. Anh chàng càng tỏ ra hả hê, đắc chí với trò nghịch nhân dịp đầu năm gặp mặt này.

– Năm mới lại có trò mới hả? – Ly gầm gừ.

– Chứ sao nữa, chẳng lẽ tớ không được đổi mới con người à?

Ly lại là người chịu thua. Bao giờ cũng thế, khi mà Minh đối đáp với Ly thì chẳng bao giờ cô thắng được. Ly cắm lại tai nghe. Minh ngồi xuống hỏi:

– Nghỉ Tết vui không?

– Ừ vui.

– Đi chơi những đâu rồi?

– Chẳng đi đâu, ở nhà ngủ.

– Ngoài ngủ ra còn việc gì khá hơn không?

– Có, tan học cậu sẽ biết.

– Hả?

Minh ngạc nhiên, Ly vẫn đáp theo kiểu đều đều nhưng anh chàng đặc biệt chú ý câu cuối. Có vẻ như Ly đang cố tình dành một bất ngờ gì đó cho Minh.

– Được thôi, cafe Homeless Phan Chu Trinh nhé. – Minh đề nghị.

– OK!

Đúng như cái tên của nó, một trong những quán cafe vắng nhất Hà Nội. Cái không gian lại càng yên tĩnh hơn vào những ngày đầu năm này. 2 tách capuchino ấm được gọi ra. Minh ngồi tựa lưng ra sofa:

– Nào, “việc làm khá hơn” trong Tết của cậu dành cho tớ là gì thế? Một cái bút chì được vót nhọn sau cả tháng trời à?

Cái giọng có phần mỉa mai của Minh kèm theo cái cười theo kiểu cậu-toàn-làm-ra-thứ-vô-dụng làm Ly bực mình.

– Cậu khinh thường tớ thế hả?

– Ấy bình tĩnh nào, đừng phá vỡ không khí im ắng của cả quán thế chứ. Thế nó là gì?

Ly lạnh lùng rút trong balo ra một chiếc khăn len. Chiếc khăn tự đan, những mũi đan hoàn hảo đến mức bất ngờ. Minh sửng sốt ngạc nhiên:

– Cái này cậu… tự đan á?

– Chẳng lẽ tớ đi mua?

– Cậu… tặng tớ á?

– Chẳng lẽ tớ tặng bác chủ quán?

Cái dáng vẻ luôn bình tĩnh trước mọi tình huống của Minh như mọi khi đến hôm nay là lần đầu tiên anh chàng đánh mất kể từ khi 2 người gặp nhau. Ly đắc chí nhìn điệu bộ có phần lúng túng của Minh, lần đầu tiên cô được nhìn thấy nó. Ly bật cười. Minh bỗng quay lại với vẻ bình tĩnh mọi khi, không còn giọng cười đùa nữa, Minh hỏi khá nghiêm túc:

– Sao cậu lại tặng cái khăn này cho tớ?

– Vì cậu là bạn tớ. – Ly cũng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

– Chỉ là bạn mà cậu đan cả khăn len tặng tớ?

– Cậu là bạn tốt nhất của tớ, người sẵn sàng nghe tất cả những điều tớ tâm sự, sẵn sàng chia sẻ mọi điều với tớ. Người bạn đầu tiên trên đại học cho tớ cảm giác bớt cô đơn. Cảm ơn cậu Minh ạ.

Minh mỉm cười nhìn cô bạn. Ly không nhìn Minh. Cô đang nhìn ra ngoài trời. Dường như cái xám xịt ảm đạm từ lâu của bầu trời đang dần tan đi.

Bạn có thể theo dõi phản hồi của bài viết này bằng RSS 2.0 feed. Bạn có thể để lại phản hồi, hoặc để lại trackback từ trang web của bạn.

Để lại phản hồi