Bảy ngày chia tay

Ngày thứ năm

Cần chút tài liệu để soạn thảo lí thuyết cho buổi thuyết trình, Vũ chạy xe sang nhà một người chú cũng là giáo sư môn Sinh học để mượn ít sách vở. Anh băng qua một khu đất trống ở vùng ngoại ô thành phố, gần cánh đồng cỏ xanh ngát đầy ngập hoa bồ công anh. Trước đây, Vũ và Dương đã hứa hẹn rằng sẽ sống ở đây sau khi kết hôn, sẽ vun đắp hạnh phúc gia đình với những đứa con, và sẽ cùng xây mái ấm màu trắng mang tên “Ngôi Nhà trên Thiên Đường.” Vũ lắc đầu, có lẽ chỉ là lời hứa suông.

Lấy giá vẽ ra khỏi ngăn tủ để chuẩn bị cho một cuộc thi vẽ tranh mà Dương sắp tham gia, con bé tình cờ xem lại bức tranh mà nó từng vẽ cách đây vài tháng. Dòng chữ “Ngôi Nhà trên Thiên Đường” được Vũ nắn nót viết bên trên mẫu kiến trúc của căn nhà mà cả hai đã cùng nhau thiết kế. Tất cả đều bao phủ bởi màu trắng thanh tao và tinh khiết. Xung quanh là những chậu hồng bạch tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, và những đứa trẻ vui đùa nơi khu vườn. Dương thở dài, phải chăng chỉ là giấc mơ.

Ngày thứ sáu

Đã 5 ngày trôi qua rồi, nỗi nhớ Vũ dành cho Dương dường như mỗi ngày một nhiều hơn. Con bé đã unfriend anh ở facebook, ẩn nick ở yahoo và xóa luôn cả blog. Ngay cả password cũng được thay đổi, nên Vũ chẳng thể nào tìm kiếm được thông tin gì. Đã bao nhiêu lần những ngón tay muốn bấm nút gọi đến số “Sun of My Life

Chưa khi nào xa nhau một khoảng thời gian lâu như thế, nên nỗi nhớ Dương dành cho Vũ là da diết hơn bao giờ hết. Cả hai từng giận nhau rất nhiều lần, nhưng chỉ sau 24 tiếng là một trong hai đứa sẽ không chịu được sự im lặng mà lên tiếng làm hòa. Dù có phải cách nhau vì khoảng cách địa lí, như khi Vũ đi Hà Nội cùng mẹ thăm ông ngoại, thì cả hai vẫn đều đặn nhắn tin, gọi điện thoại cho nhau. Còn bây giờ, chỉ là 3 cây số nhưng sao trái tim mãi không thể đến gần nhau. Dương sợ rằng Vũ quên con bé rồi.

Ngày thứ bảy

Sáng sớm vừa thức dậy, đã có hai chuyện khiến Vũ phải lo lắng hồi hộp – buổi thuyết trình sắp tới và cuộc gặp gỡ với Dương ngày hôm sau. Vũ phải lo đến trường Đại học trước, nhưng anh chẳng còn chút tâm trí để suy nghĩ cho đúng đắn. Lỡ tay làm cháy chiếc áo sơ mi khi ủi, Vũ đành đến trường với chiếc áo không ưng ý. Tệ hơn nữa, Vũ không ngừng ho khi đến phần thoại của mình, hình như anh bị cảm do trời chuyển tiết bất thường. Chỉ mới cách đây một tháng thôi, Dương vẫn sang nhà Vũ trước ngày thuyết trình, chọn trang phục và tự tay ủi áo phẳng phiu giúp anh. Trong lúc Vũ ôn bài, Dương lại lăng xăng trong bếp nướng blueberry muffin cho anh, bảo rằng may mắn sẽ đến cho người thưởng thức. Bây giờ, không có quần áo con bé chọn, không có bánh con bé nướng, Vũ mới hiểu cuộc sống của anh trở nên xáo trộn biết bao khi không có Dương. Chỉ mong sao ngày mai, cả hai lại trở về như ngày xưa.

Một ngày mệt mỏi đang chờ Dương trước mắt, với bài kiểm tra 1 tiết Hóa và buổi phòng vấn xin việc làm đầu tiên trong đời. Con bé đã cố gắng thức dậy thật sớm để học bài lần cuối cùng, nhưng sao đầu óc cứ trống trơn. Dương đặt bút xuống giấy mà tất cả những gì nó muốn làm là vẽ ngôi-nhà-trên-thiên-đường thay vì phải giải thích về chuỗi phản ứng hóa học. Ngay cả những kiến thức đơn giản mà khi trước Vũ dạy, nó cũng quên sạch. Không một chút hài lòng về bài kiểm tra, con bé lại ũ rũ hơn khi xe đạp bị tuột sên.

Loay hoay mất hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chẳng thể bỏ sên vào đúng vị trí, kết quả là không kịp cho buổi phỏng vấn. Nhìn đôi tay lấm lem vết dầu với đôi mắt đẫm lệ, Dương tự hỏi đâu rồi những cái vỗ vai hay xoa đầu của Vũ để xóa tan muộn phiền đang vây quanh. Cuộc sống xinh đẹp của Dương trước đây, giờ chỉ còn là mớ hỗn độn. Chỉ còn ngày mai nữa thôi, hi vọng Dương sẽ lại mỉm cười.

Một tuần cuối cùng cũng đã trôi qua. 7 ngày mà tưởng chừng như đã 7 năm trái tim không còn biết yêu thương là gì. Mà chỉ biết nhớ nhung, biết trông mong, biết đợi chờ. Vũ và Dương không biết phải định nghĩa thế nào những cảm xúc đang trào dâng trong họ. Là vui vẻ vì được gặp lại người yêu ngỡ như đã đánh mất sau 7 ngày xa cách? Là lo lắng không biết tình cảm của người kia sẽ vẫn còn vẹn nguyên hay đã đổi thay sau 7 ngày thử thách? Là hồi hộp khi phải đối mặt với câu trả lời hoặc sẽ mang đến hạnh phúc, hoặc sẽ gây ra tổn thương sau 7 ngày đợi mong? Nhưng trò chơi mà, đã tham gia thì phải đi đến cùng để đối mặt với kết quả, để nhận phần thưởng nếu chiến thắng và chịu thiệt thòi nếu thua cuộc. Và dù cho thực tại hoàn toàn trái ngược với mộng tưởng, vẫn tốt hơn vĩnh viễn không biết sự thật.

Ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn tròn, Vũ liên tục khuấy ly cà phê sữa đá, Dương cứ vân vê trái dâu tây gắn trên ly sinh tố. Cả hai lặng yên thật lâu, đôi mắt cũng chẳng đủ can đảm để nhìn thẳng vào đối phương, nhưng hai trái tim vẫn đều đặn rung lên những nhịp thương yêu nồng nàn dành cho nhau. Vì là người đề nghị bắt đầu, nên Dương buộc phải là người lên tiếng trước để kết thúc cuộc chơi này.

“Em xin lỗi. Nếu như em đừng bướng bỉnh, nếu như em ngoan ngoãn nghe theo lời anh mà chăm sóc cho bản thân tốt hơn, thì có lẽ hai ta sẽ không rời xa nhau lâu như vậy. Em biết, anh rất muốn em sẽ thi đậu vào Đại học Sư phạm, để cùng anh theo đuổi sự nghiệp giáo viên. Cũng chỉ vì lo lắng cho em, sợ em không thi tốt và đánh mất giấc mơ, sợ sau này không được gặp em mỗi ngày nơi giảng đường, nên anh mới nhất thời nóng giận vậy thôi. Nhưng anh àh, em đã 18 tuổi rồi, đứng trước pháp luật thì em đã là một người lớn, có quyền sống theo cách riêng và buộc phải có trách nhiệm với những hành động của mình.

Cũng như em có quyền yêu anh theo cách riêng của em, và buộc phải trải qua 7 ngày thiếu anh vì không biết trân trọng anh, để em có thể nhận ra sự quan trọng của anh trong cuộc sống em. Nếu như 3 năm qua, em biết làm gì để bảo vệ tình cảm giữa 2 chúng ta, thì tại sao anh không tin em đủ sáng suốt để sống có trách nhiệm với tương lai của mình? Em không còn là Cát Dương tuổi 15 bỡ ngỡ khi bước vào ngôi trường phổ thông nữa, mà đã là cô gái tuổi 18 đủ tự tin bước vào đời với những chông gai trước mắt. Em cũng không còn yêu anh như một Trọng Vũ sinh viên năm nhất đang học cách trưởng thành nữa, mà yêu anh như một chàng trai đủ khôn lớn mà em có thể gửi trao niềm tin để dẫn dắt em qua những tháng năm còn lại.

Vậy nên, hãy yêu em như rằng em đã có thể đứng vững trên đôi chân của mình mà không cần phải bám víu vào ai. Nhưng đừng rời xa em, để em có thể an tâm bước đi mà không sợ một ngày nào đó khi vấp ngã, sẽ không còn ai cạnh bên mà đưa tay nâng đỡ. Có được không anh?”

Đối với người mình yêu, những suy nghĩ chân thành không bao giờ là quá khó để Dương nói ra. Và đối với người mình yêu, những tâm tư vụn vặt không bao giờ là quá khó để Vũ thấu hiểu.

“Anh xin lỗi. Lẽ ra anh phải biết kiềm chế bản thân mình, anh không nên nặng lời với em, anh sai khi đã khiến em phải buồn phiền. Là lỗi của anh, anh không phủ nhận đâu. Anh lúc nào cũng chỉ muốn được bên cạnh mà bảo vệ em, đưa em qua những sóng gió trong cuộc đời, gạt đi nước mắt và mang đến niềm vui cho em. Ngay từ ngày đầu tiên gặp gỡ, anh đã tự hứa với lòng sẽ để nụ cười hồn nhiên và đáng yêu ấy tươi mãi trên môi em.

Dường như yêu thương càng đậm sâu, thì sự quan tâm anh dành cho em cũng chân thành và bền bỉ hơn. Cũng như em, tình cảm dành cho anh sâu sắc bao nhiêu, thì nỗi sợ mất anh lại càng ám ảnh em hơn, khiến em trở nên ghen tuông thường xuyên hơn. Anh hiểu, một khi đã tin tưởng một ai đó, thì những mối nghi ngờ lại bắt đầu nảy sinh. Nghi ngờ rằng những điều mình luôn tin tưởng là không đúng sự thật. Nghi ngờ rằng niềm tin mà mình gửi trao là nhầm người. Nghi ngờ niềm hạnh phúc mình đang trải nghiệm là ảo giác.

Như anh yêu em, mà lại sợ rằng một ngày nào đó em đánh mất bản thân mình, không còn là Cát Dương mà anh biết nữa. Như em yêu anh, mà lại sợ một ngày nào đó anh quay lưng bước đi, không còn là Trọng Vũ thuộc về em nữa. Bởi thế, anh cứ mãi dõi theo từng bước đi của em hoài, sợ nếu anh có lỡ buông mắt chính lúc em hụt bước, thì em sẽ chơi vơi lắm. 7 ngày qua, anh muốn biết em vẫn đủ mạnh mẽ để đứng dậy dẫu có vấp ngã.

Và 7 ngày qua, anh cũng chứng mình được rằng, anh vẫn là của em chứ không phải của bất kì ai khác. Nên sau này, đừng nghi ngờ anh sẽ một ngày nào đó phản bội em mà xây đắp hạnh phúc với cô gái khác. Anh cũng sẽ không còn nghi ngờ em quá yếu mềm mà ngã lòng theo những cạm bẫy của dòng đời nữa. Có được không em?”.

Chỉ cần như vậy thôi, chỉ cần một vài phút để cho phép cảm xúc của mình nói lên những điều bấy lâu chôn giấu, chỉ cần một vài phút để mở rộng lòng mình ra mà lắng nghe tâm sự của người khác, là đã đủ rồi. Đủ để giữa cả hai không còn tồn tại sự hiểu lầm. Đủ đề đôi mắt có thể nhìn nhau mỉm cười thật ấm áp. Đủ để những giận hờn phút chốc hóa thành niềm hạnh phúc hiền hòa.

“Anh nè, có lẽ vì anh là mưa, còn em là nắng, nên hai ta mới khó để hòa nhập. Nhưng mà anh thử nghĩ xem, chỉ cần chúng ta cố gắng để giữ trong nhau sự hiện diện của người kia, thì nắng và mưa sẽ tạo thành cầu vòng lung linh bảy sắc, có phải không anh?”

“Ừ em. Hay là sau này, em và anh sẽ tô điểm thêm cầu vòng, mặt trời, và những đám mây xanh cho ngôi-nhà-trên-thiên-đường của tụi mình ha. Nếu chỉ đơn sơ một màu trắng, thì những khi giận hờn vu vơ, lấy gì mà gợi nhau nhớ về tình yêu mà hai đứa đang đắp xây. Em ha?”

À, và đủ để Ngôi Nhà trên Thiên Đường không còn là một lời hứa suông hay một giấc mơ cất giữ trong giấc ngủ nữa. Mà sẽ là sự thật, vào một ngày nào đó không xa…

“Thỏ Ngốc ơi, kem trà xanh với ốc len xào dừa, em muốn đi đâu?”

“Ăn kem đi Heo Mập. Rủ thêm cả chị Rùa vui tính, bạn học anh nữa.”

Bạn có thể theo dõi phản hồi của bài viết này bằng RSS 2.0 feed. Bạn có thể để lại phản hồi, hoặc để lại trackback từ trang web của bạn.
2 phản hồi

Để lại phản hồi