Trạm Chờ Yêu Thương

Một buổi trưa, đi học về. Đầu em đầy những con số. Em nhắm nghiền đôi mắt tìm sự bình yên. Vùi mình vào giấc ngủ. Hình ảnh của Người rủ nhau chạy về. Bật dậy, túm gọn mớ tóc lòa xòa rồi em ngồi vào bàn. Ghi lại xúc cảm bất chợt nhưng đã định hình này. Tặng Người! Cảm ơn lời chúc: “May mắn trong cuộc sống luôn bên em! Hoa Mặt Trời, ạ!”.

Trạm chờ…

Vào hạ! Hàng phượng dọc bờ kè đốt lên một màu đỏ gắt gỏng. Mấy cái lá xanh trốn cái nóng đã chẳng thấy đâu. Gió bỡn cợt, phả vào mặt người sự ngột ngạt. Thật dễ làm người ta bực mình! Tôi nghĩ thế. Thu cả hai chân lên ghế, tôi tì cằm vào gối và với ánh nhìn ra xa. Chưa lúc nào thấy mình mỏi mệt như lúc này. Tưởng như bao bức bối, khó khăn, buồn tủi của cuộc sống đã được đóng gói và quẳng hết lên vai tôi. Áp lực của kì thi mà tôi sắp phải đối mặt. Chị chủ chỗ làm không dưng xếp tôi vào danh sách “cắt giảm biên chế”. Tôi không tiếc công việc béo bở, chỉ tiếc tài năng của mình chưa được trọng đãi. Chàng trai tôi tin tưởng như một quả bóng bay bị tuột dây đã vút vào bầu trời. Rộng quá! Kí ức còn lại như một vết mực lem. Mà thời gian thì dường như đầu hàng với vệt bẩn này?…

Ngày thứ ba, sau chuỗi sự việc ném vào tôi một mớ hỗn độn cảm xúc. Tôi lăn ra ốm. Viên thuốc hạ sốt làm tôi li bì gần một ngày đã mất tác dụng vào nửa đêm. Tôi bật dậy. Mở máy tính. Và online.

22 giờ 5 phút, trong phòng chat.

“Ai là người biết lắng nghe?”

Tôi nhấn Enter! Mẩu tin ngắn không đầu, không cuối, không ẩn ý, không…gì cả! Chỉ là…tôi thích!

3 phút sau khi cái tin nhắn linh tinh kia được gửi đi.

Màn hình máy tính của tôi xuất hiện một cửa sổ chat mới toanh:

“Sẽ có người biết lắng nghe nếu có ai đó biết chia sẻ!”

Anh và tôi quen nhau. Từ ấy! Có lẽ đây là xuất phát điểm cho một mối quan hệ sắp được xây dựng. Nó điềm báo sự phiêu lưu nhưng mạo hiểm. Quá khứ và những nguyên tắc đã buộc tôi quá chặt. Những ý nghĩ quái dị như dòng dung nham. Tuôn đầy và thiêu cháy cả trái tim tôi.

Anh và tôi_hai thế hệ! Tôi đang cắp sách đến trường. Anh đã vài năm va chạm cuộc sống trên đất Sài thành. Vốn dĩ tôi ghét người học xây dựng. Ấy vậy mà anh đang là sinh viên Đại học Kiến trúc. Khoảng cách tuổi tác giữa anh và tôi hóa nên một hấp lực để tôi đạp vỡ cái dung dị xưa cũ của bản thân.

Buổi hẹn offline đầu tiên. Không phải quán xá. Mà là công viên. Không trà sữa. Mà là cà phê đắng. Anh và tôi ngồi cạnh nhau. Đã nói những gì thì tôi chẳng nhớ. Vẹn nguyên trong kí ức hôm ấy của tôi là một bầu trời đầy gió và nắng. Đêm. Anh nhắn vài chữ: “Quen anh?”. Không do dự, tôi soạn vài dòng: “Thử mới biết, anh nhỉ?”. Vậy là hẹn hò. Thế là yêu. Chiếc xe tình cảm quái dị đã lăn bánh.

Hành trình…

Quê anh ở Buôn Mê. Chắc đẹp? Tôi chưa một lần đặt chân lên Buôn Mê nên trong sự tưởng tượng của tôi Buôn Mê là những quả đồi bát úp, xanh rì cà phê. Thi thoảng có thể vươn tay ra, với lấy một chút mây và gió núi. Hương cà phê thì cứ ôm cả thành phố vào lòng. Đôi khi tôi nghĩ, da anh đen thế kia cũng do cà phê nhuộm cho. Ngoài ra, với tôi Buôn Mê còn là những dải đường đất đỏ quanh co thâm thẫm màu của ngói nung già lửa. Anh hứa sẽ cùng tôi về Buôn Mê vào hè tới. Một lời hứa căng tràn niềm tin.

Cái gọi là từng trải của anh dìu tôi đến bất ngờ này, đem tôi qua thú vị khác. Những SMS không trẻ con như mấy thằng bạn bằng tuổi, nó bọc sự quan tâm và yêu thương mà tôi chưa biết vị bao giờ. Bên anh, tôi nhiễm luôn thói quen cà phê. Nhớ ngày lễ tình nhân, anh chạy đến nhà, dúi một cốc cà phê nóng sực vào tay tôi. Cà phê đen thẫm, sánh lên một làn hương ngọt ngào. Anh bảo tôi giống cà phê. Và tên tôi nghiễm nhiên được đổi thành…Cà Phê!

Những buổi hò hẹn không đầu không cuối của anh với tôi ngọt nhạt đến khó diễn đạt. Đôi khi, ra ngoại thành, hai đứa nằm xoài lên cỏ nhìn trời. Mặc cho cái nắng cứ dọa dẫm khiến tôi và anh nheo mắt suốt. Cũng có lúc, anh với tôi chui vào một góc nhỏ của thư viện, tựa lưng vào nhau đọc sách. Lâu lâu, quay lại nhìn anh thấy bình yên lạ lùng. Mày anh cau lại suy nghĩ điều gì đó, tóc anh rối xù. Qua vuông cửa sổ nhỏ, vạt ánh sáng cuối ngày xuyên qua, vẽ vẽ tô tô. Hô biến khung cảnh nơi đây thành một bức tranh tối sáng tuyệt đẹp. Tôi lặng lẽ ghi lại từng chút từng chút thời khắc ấy. Bên cái chất ngòn ngọt này, anh với tôi cũng tặng cho nhau rất nhiều vị đắng. Không phải vô trách nhiệm, nhưng anh và tôi sẵn sàng bỏ rơi nhau trong các buổi hẹn. Lí do là: “Bỗng dưng muốn thế!”. Dần dà cảm giác hụt hẫng của tôi cũng trôi tuột như một chiếc thuyền giữa khơi mà thuyền trưởng quên thả neo.

Không biết nên nhận định anh theo phương diện tốt hay xấu nhỉ? Anh dạy tôi tẩy xóa nỗi buồn. Nhưng tôi lại thích sống chung với quá khứ. Tôi nghĩ chỉ cần anh bên tôi để chuyến xe tình cảm này của tôi không bị dừng giữa đường. Nhưng tôi nhầm…

Một ngày đầu đông. Cái rét mướt không mò vào được thành phố chen chúc dân cư này. Một tấm màn lành lạnh, hanh hao và khô ráo giăng kín trời. Tôi nhìn lại mình trong gương lần cuối trước khi đến gặp anh. Chiếc ghế đá trắng quen thuộc trong công viên hôm nay sao rộng quá? Anh không đến! Cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, tôi nhấm nhẳng cho vài gợn buồn vào chiếc túi vô đáy. Đây không phải lần đầu tôi làm việc này mà. Quày quả tôi bước đến tiệm cà phê, dốc thẳng một cốc cà phê cỡ bự đặc biệt “đắng” vào bao tử. Và ra về!

Ga cuối…

Một tuần sau ngày đầu đông ấy, anh vẫn chưa liên lạc cho tôi. Tôi vào face của anh. Anh mạnh khỏe, up thông tin đầy đủ. Không lẽ anh quên là anh có một cô người yêu giữa thành phố này? Vài tuần nữa trôi qua, điện thoại của tôi im lặng đến ghê sợ. Hòm thư của tôi lạnh ngắt. Chưa bao giờ tôi và anh im lặng với nhau lâu như thế. Mặc nhiên, tôi kiên quyết không gọi cho anh. Ngày cuối đông đã lặng lẽ đi. Tấm màn lạnh nhừa nhựa bị cuốn lại. Cái ấm áp bị đóng băng đã lách mình, tràn vào hơi thở của mọi người. Một nỗi sợ mơ hồ như giọt dầu loang đầy tâm trí tôi. Anh vẫn im bặt! Tôi không thể để nỗi sợ hãi ăn mòn tâm hồn trí óc tôi. Một tin nhắn không dài nhưng đủ ý được tôi đọc đi đọc lại trước khi nhấn send. Không phải chờ lâu, tối ấy hộp thư thoại của tôi đã rung lên khi tin nhắn của anh đến. Một tin nhắn cũng không dài nhưng đủ nội dung cho một cô gái hiểu và rút lui khỏi cuộc sống của người mình yêu. Tôi tháo sim điện thoại, vùi mình vào chăn. Khóc! Cảm giác hụt hẫng ngỡ đánh mất từ lâu nay lại chạy đến chồng chất đè vào tim. Thầm ước mình đừng trèo lên chiếc xe tình cảm quái dị này.

Thủa đầu, tôi vốn dĩ biết rằng anh và tôi đang mặc cho nhau những bồ đồ kệch cỡm. Vậy mà vẫn mặc! Anh khác tôi. Tôi mơ mộng, cuộc sống lập lòe đủ sắc. Anh rõ ràng phân định trắng đen cho mọi thứ. Quanh tôi, lễ giáo gia đình phủ kín. Con người anh như một loài cỏ hoang dại. Mang vào bản tính một nét hoang dã của Buôn Mê. Tôi đã mạo hiểm đùa với chính tình cảm của mình. Hiện tại, nó quay qua làm tôi phỏng. Đâu phải quá muộn để tôi nhận ra? Tôi thầm cảm ơn anh vì đã dạy tôi vấp ngã. Đối mặt với vấp ngã. Và bước đi vững chãi hơn. Ngoài kia, có lẽ anh đang mải miết cho một hành trình mới. Một mình hay với một người đồng hành mới không phải tôi thì vẫn chúc anh hạnh phúc.

Chuyến xe tình cảm của tôi và anh dừng bánh. Anh đã xuống trước tôi . Ga cuối này, tôi xuống. Một cuộc hành trình đủ hun đắp lòng dũng cảm cho tôi tại một trạm chờ mới. Trong đầu tôi nhen lên một ý nghĩ. Hè về, tôi sẽ lên Buôn Mê. Một mình thôi! Hương cà phê ở đâu khẽ vương đầy tay. Ấm và ngọt hơn nhiều!

Cà Phê!

Bạn có thể theo dõi phản hồi của bài viết này bằng RSS 2.0 feed. Bạn có thể để lại phản hồi, hoặc để lại trackback từ trang web của bạn.

Để lại phản hồi