Tạm Biệt Chàng Trai Ngày Hôm Qua

Mưa và nỗi sợ!

Ai yêu mưa đều nhạy cảm. Hoàng Phong thường bảo thế khi nhìn Ngân ngồi hàng giờ bên khung cửa ngắm mưa. Phong ghét mưa! Anh than vãn những cơn mưa làm ngập đường xá, làm ướt át mọi vật…Và hơn hẳn là nó làm anh phải chờ đợi. Phong không thích mặc áo mưa nên anh buộc phải trú mưa khi ông trời muốn đổ nước. Ngược lại, Ngân yêu mưa! Ngân thèm khát để những hạt nước li ti ấy thấm vào da, lan cái lạnh đi khắp cơ thể. Với Ngân, những hạt nước ấy hấp dẫn vì nó làm mới cảm xúc của mình.

Không biết tự bao giờ mưa đã nên quen trong mọi kí ức của Ngân về Phong. Nhớ lần đầu gặp Phong trên một chuyến xe buýt. Ngân đang mải miết đếm từng giọt nước quất vào tấm kính trong suốt thì một bàn tay luồn vào tóc, nhét cái gì đó vào tai Ngân. Ngoảnh lại, thu vào mắt Ngân là một chàng trai có mái tóc nâu sậm, đôi mắt đen thẫm, mũi khá cao và một khuôn miệng rất đẹp. Anh nhìn Ngân nhếch miệng, tay giơ chiếc Mp3. Nụ hôn đầu tiên của Ngân với Phong cũng dưới một màn mưa rả rích, trắng xóa. Sau nụ hôn ấy, Ngân và Phong lao vào nhau. Đôi lúc tự vấn bản thân đó phải tình yêu? Hay một trò chơi mà hai người bày ra để làm tổn thương nhau? Phong phong lưu và lãng tử. Ngân thông minh và duyên dáng. Sau hai năm mệt nhoài với những màn trốn tìm, rượt đuổi cả hai đều bị tổn thương nơi ngực trái. Từ ngày rời khỏi căn phòng đó, Ngân đâm sợ mưa. Ngân co rúm vì cái gai buốt của giọt nước mưa khi nó vừa chạm vào những thần kinh cảm giác đầu tiên. Lúc này đây, Ngân thèm nắng biết mấy. Nhớ cái nắng rộm vàng biết nhuộm màu niềm vui và biết làm trong suốt nỗi buồn.

Bạn có thể theo dõi phản hồi của bài viết này bằng RSS 2.0 feed. Bạn có thể để lại phản hồi, hoặc để lại trackback từ trang web của bạn.

Để lại phản hồi