Đôi Khi Mưa Làm Cho Mọi Thứ Sáng Sủa Hơn

Tôi không biết nên đặt một cái tựa thế nào? Nó là một mảnh ghép từ bức họa cảm xúc mà tôi mới trải qua trong dịp hè. Có nên chăng một tình yêu chỉ vui, chỉ cười, chỉ ấm, chỉ hạnh phúc…? Hay nên chăng là một tình yêu có chút ít nước mắt, chút ít buồn lo, chút ít hơi lạnh… và cả những khoảnh khắc lặng im để nhận ra nhau giữa biển người lớn nhỉ?

Dạ Thảo

Một đêm ngọt mùi hoa Ngọc Lan, tôi thức muộn hơn mọi khi. Chiếc đồng hồ cũ kĩ trên tường mệt nhọc đếm nhịp nặng nề. Không giờ. Bài viết cho lễ “trưởng thành và tri ân” đã nuốt chửng quỹ thời gian online hiếm hoi của tôi. Bạn bè có lẽ đang bận bịu với một giấc mơ đẹp nào đó_tôi nghĩ thế. Vươn tay định sign out thì một “nick lạ” buzz. Vài câu xã giao qua lại và một dòng chúc ngủ ngon_tôi kết thúc cuộc nói chuyện chóng vánh.

Thăm thẳm trong tiềm thức tôi là một lỗ hổng không gì bù đắp nổi của mối tình đầu. Ngày Tường đến, tôi muốn vỡ òa hạnh phúc. Ngày Tường đi, lòng tôi trống hoác. Buông điện thoại, đầu tôi nhẹ bẫng. Cả thân mình đổ ập xuống giường, vài giọt nước tràn khỏi khóe mắt. Tôi dìm mình vào giấc ngủ mộng mị. Thức giấc, tôi biết Tường vuột khỏi cuộc sống của mình. Từ ấy, trái tim đóng then chốt cẩn thận hơn. Sợ lắm cảm giác bị ai đó đánh cắp niềm tin và họ trốn biệt. Thế nào nhỉ? Nó thật giống với chuyện bạn bị lạc giữa một biển người. Hoang mang, sợ sệt… Khát khao một bàn tay để bấu víu nhưng vô vọng. Tôi đã từng thế. Một nỗi sợ dai dẳng, trấn giữ trái tim tôi.

Ngày thứ hai…Ngày thứ ba…Ngày thứ n… Vài câu xã giao giữa tôi và “nick lạ” đã vươn ra ngoài giới hạn bạn bè. “Nick lạ” tên Nhật Đông. Anh đang học đồ họa và làm partime ở một quán cà phê. Chẳng biết tự bao giờ tôi biết chờ đợi? Chờ đợi cục Blue_com báo mạng được kết nối. Rồi tôi lao tới, vồ vập bàn phím mà online. Tôi nhớ anh! Thất vọng tràn trề nếu anh không nhắn tin. Những mẩu chuyện giữa anh và tôi giòn giã tiếng cười đã đủ để vun một mầm hi vọng chưa?_Tôi tự thắc mắc. Chẳng biết tự lúc nào tôi thấy nỗi sợ dai dẳng của mình đã nhạt. Nó hóa không màu bởi sự ấm áp từ anh. Cũng chẳng biết tự khi nào tôi và anh gọi tên tình cảm của mình là tình yêu. Một tình yêu nhẹ nhàng như những lọn mây bông xôm xốp. Một tình yêu xanh biêng biếc thanh khiết no tròn niềm tin.

Câu chuyện hàng ngày của chúng tôi bỗng xuất hiện một người con gái nữa. Đó là Tuệ Anh. Tuệ Anh bằng tuổi tôi. Cô ấy làm thêm cùng anh. Qua lời anh kể, tôi biết Tuệ Anh là một cô gái thông minh, giỏi giang, cá tính, một chút xinh đẹp và quan trọng là Tuệ Anh thích anh. Niềm tin của tôi dành cho anh cứ run rẩy mỗi khi anh say sưa kể về Tuệ Anh. Nỗi sợ tưởng nhạt màu nay chợt đậm nét.

_Phải chăng mình đã không còn đủ thú vị?

_Phải chăng Tuệ Anh đang níu dần sự quan tâm của anh?

_Phải chăng anh đã chán ngấy mối quan hệ này?

Tôi bắt đầu lo lắng! Những nghi vấn cứ sộc thẳng vào não, khuấy tung sự bình lặng vốn dĩ mới thành hình. Tôi bắt đầu giận lẫy vô cớ với anh. Anh im lặng. Và tôi biết mình đang tự làm tình yêu nghẹt thở.

Chuyên mục: Sáng Tác  Thẻ: , , , ,
Bạn có thể theo dõi phản hồi của bài viết này bằng RSS 2.0 feed. Bạn có thể để lại phản hồi, hoặc để lại trackback từ trang web của bạn.

Để lại phản hồi