LOADING...

Lưu trữ web

Vài dòng cho Sơn – một thành viên của A2!

Xa mái trường Thạnh An bao lâu rồi nhỉ? Bầu trời thu trong trẻo, khô ráo nhắc ta mùa tựu trường. Mùi bảng đen, phấn trắng phảng phất buộc ta thèm hơi ấm thầy cô, bạn bè. Tập quên thì đơn giản! Học nhớ là cả một vấn đề! Làm sao để ta nhớ những hạt phấn vương tóc cô thầy? Làm sao để ta nhớ thêm các buổi tụ tập vui nổ trời? Làm sao để ta nhớ hết nỗi buồn và nét vui trên khuôn [ ... ]

Chả biết nói sao nữa! Chỉ biết là chán quá á á á á á á á á!

Theo mình biết thì hình như ngày mai là đã có trường vào học rồi. Không biết mọi người trong lớp đã phải đi học chưa nữa. Mình thì cả 2 tuần nay gần như lúc nào cũng chỉ cắp mặt vào cái máy vi tính. Chả có việc gì làm. Lúc nào cũng ở nhà một mình. Ba thì cứ phải đi lấy hàng với lại đi giao hàng. Má thì phải đi may không ở nhà. Còn thằng em thì đi học. Thế là cứ [ ... ]

Gửi Cậu Bạn Ít Nói Nhất Lớp =))

Thư gửi cậu bạn ít nói nhất lớp. Nhưng nói câu nào là hok đỡ nổi câu đó! Cách đây 18 năm, hôm nay bạn chào cuộc sống, phải không? Kì diệu thật! Kì diệu vì bạn được sinh ra. Kì diệu vì bạn lớn lên mạnh khỏe. Kì diệu vì bạn được đến trường. Kì diệu vì bạn là thành viên của A2…Mọi điều trong cuộc sống đều kì diệu cả, phải không? Cũng như cơn mưa đỏng đảnh chiều nay. Nó làm bạn ốm. Và sớm [ ... ]

Xa mọi người thật rồi :( :( :(

THIỆN NGHĨ GÌ VIẾT ĐÓ NÊN CÂU VĂN KHÔNG HAY ĐỪNG TRÁCH NHA ^^ Có người đã từng nói: “Trên đời này không có gì là mãi mãi”. Không! Tôi không đồng ý với ý kiến này, đơn giản là tôi có một thứ luôn bên tôi mãi mãi, nó như in sâu trong tim của tôi, nó giúp tôi xua tan sự đơn độc và có khi nó đem đến cho tôi sự tự tin. Nó là ai? Là tình bạn. Tôi cảm thấy mình rất hối hận [ ... ]

Chúc Mừng Sinh Nhật Như Nhé

Cỏ Dại_một câu chuyện nhẹ nhàng nhưng sâu sắc của tác giả Hông thủy. Trong truyện có một cô bé mồ côi cả cha lẫn mẹ, phải ở với bà ngoại. Cái nghèo đã bén rễ và quấn lấy cô như một loại dây rừng. dĩ nhiên là cô bé đã dần dà gỡ bỏ cái dây ấy để chính cô_một cây cỏ dại nở hoa. 18 tuổi! Trưởng thành? Trưởng thành không có nghĩa là bạn cho phép mình làm những việc mà trước giờ bạn không [ ... ]

Mày Đừng Về Nữa :(

6h30 AM – 28/08/2011. Vẫn mưa, dạo này ngày nào cũng thế, giống như thằng Phương nói: “đã bắt đầu mùa của những cơn mưa”. Mưa làm tôi thoải mái hơn, ít ra thì nó cũng giúp tôi xua tan cái nóng trong đợt thi cử vừa qua. Nhưng lạ lắm, sáng hôm nay, tôi thức dậy đã thấy rất buồn, cái lạnh của cơn mưa đầu ngày đã làm lạnh hơn trái tim tôi, nhìn vào điện thoại tôi thấy dòng chữ “Tạm biệt mọi người nhé [ ... ]

Tạm Biệt Mọi Người Nhé :(

Thế là mình sắp phải đi xa mảnh đất Cần Thơ rồi. Lúc này mình đã rời khỏi mảnh đất đã gắn bó với mình gần 18 năm. Nơi đây với mình đã có biết bao nhiêu là kỉ niệm cùng thầy cô, bạn bè. Giờ đây mình phải rời xa nó để tiếp tục con đường học vấn của mình. Dù dự định cho tương lai của mình không được xa lắm. Nhưng mình vẫn yêu thích 2 cái nghề mà mình đã không đạt được [ ... ]

Trạm Chờ Yêu Thương

Một buổi trưa, đi học về. Đầu em đầy những con số. Em nhắm nghiền đôi mắt tìm sự bình yên. Vùi mình vào giấc ngủ. Hình ảnh của Người rủ nhau chạy về. Bật dậy, túm gọn mớ tóc lòa xòa rồi em ngồi vào bàn. Ghi lại xúc cảm bất chợt nhưng đã định hình này. Tặng Người! Cảm ơn lời chúc: “May mắn trong cuộc sống luôn bên em! Hoa Mặt Trời, ạ!”.

Tạm Biệt Chàng Trai Ngày Hôm Qua

Nhà kho. Tầng ba, lối rẽ. Những hạt mưa cuối cùng của cơn mưa đầu hạ cũng rơi xuống. Chúng mệt mỏi, vòng vo rồi quyện vào nhau và miết dài vào tấm kính đùng đục vì bụi trước khi bị kéo tuột xuống bởi một bàn tay vô hình nào đó. Có lẽ hết mưa! Ngân nghĩ thế. Đứng bật dậy, với tay lấy chiếc túi xanh biển, quàng vội lên vai, Ngân vội vã sải bước như thể chạy trốn niềm hi vọng cuối cùng. 4 [ ... ]

Đôi Khi Mưa Làm Cho Mọi Thứ Sáng Sủa Hơn

Tôi không biết nên đặt một cái tựa thế nào? Nó là một mảnh ghép từ bức họa cảm xúc mà tôi mới trải qua trong dịp hè. Có nên chăng một tình yêu chỉ vui, chỉ cười, chỉ ấm, chỉ hạnh phúc…? Hay nên chăng là một tình yêu có chút ít nước mắt, chút ít buồn lo, chút ít hơi lạnh… và cả những khoảnh khắc lặng im để nhận ra nhau giữa biển người lớn nhỉ?