LOADING...

Lưu trữ web

Hình Lớp 12 (2010 – 2011) – 1137 Tấm

Một năm cuối cấp đầy cực nhọc. Cuối cùng, mọi người trong lớp đều đã đạt được một đích đến cho riêng mình. Hãy nhớ mãi những khoảnh khắc này nhé mọi người.

Hình Lớp 11 (2009 – 2010) – 1042 Tấm

Những kỉ niệm khó quên năm lớp 11. Có lẽ hài hước nhất là hôm hoạt động ngoài giờ trên lớp.

Hình Lớp 10 (2008 – 2009) – 148 Tấm

Những tấm hình của tụi mình năm lớp không được nhiều lắm. Chỉ gần được 140 tấm thôi. Nhưng dù sao thì giờ nó cũng giá trị.

Một lời chúc cho người bạn của chúng ta

Mình không văn chương. Chỉ có một tấm hình, một bài hát và 6 chữ thay mặt lớp gửi đến Kha Happy Birthday To You

Người ta lớn để làm gì?

Làm người lớn và đi qua chưa được nửa đời người thôi, sao thấy con người ta có qúa nhiều nỗi buồn mênh mông… Mà người lớn thì không thể dùng nước mắt để xóa đi nỗi buồn như thời trẻ thơ… Nhớ lúc còn bé thích mang giày của mẹ, mong sau mau lớn để có thể làm tất cả những điều mình thích, trong cái suy nghĩ non nớt làm người lớn thật vui vẻ. Những ngày gần tết nôn nao không ngủ khi nghĩ đến [ ... ]

Nụ hôn của gió

Quân thấy nó và Vân đi dạo trong rừng cây sakê y như phim Trái Tim Mùa Thu!!! Ngàn lần không thể tin được, “cô nàng bóng rổ” (Quân đặt nick này cho Vân kể từ lúc con bé chỉ đọc Slamdunk mà ném ba phát trúng rổ cả ba!!!) mặc váy màu hồng, đi giày búp bê – thứ mà Vân vẫn bĩu môi “Sến!” khi Quân khen đẹp. Hay là đang mơ? Tự tát vào mặt mình, nó thấy đau! Nghĩa là thật?… Quân chưa [ ... ]

Quá nửa buổi sáng

Quá nửa buổi sáng, trời xối mưa. Mấy giọt nước nhạt thếch ghim vào đất. Những hạt nước ấy rồi về đâu? Kết thân. Tụ hội. Tạo mạch nước ngầm sâu trong đất mẹ. Cái nhạt thếch, lạt lẽo hóa ngọt, hữu ích cho đời. Mỗi người là một hạt mưa. Và tất cả chúng mình là một dòng nước ươm đọng đủ vị._Phải thế không Ngọc Anh? Tin là như vậy! Đâu đó, trên bức tường cuộc sống có một châm ngôn gửi đến Ngọc Anh thế này: “Hãy [ ... ]

Hãy “Save” những vết thương vào file “Kỷ niệm”

Bạn hãy hình dung bộ não của chúng ta như ổ cứng của máy vi tính. Khi còn bé, bộ nhớ còn trống rất nhiều, nên cái gì mình cũng nhớ: tốt nhớ, xấu nhớ vẫn không sao. Nhưng rồi khi ta đã lớn, mở rộng thêm bao nhiêu mối quan hệ, công việc, học tập đã chiếm hết bộ nhớ của bạn. Vì vâỵ có lúc mình cảm thấy căng thẳng, mệt mỏi… Tại sao ta không sắp xếp lại, xóa bớt đi cho bộ nhớ nhẹ [ ... ]

Cái đồng hồ biết nói: Have A Nice Day

– Duy Anh! Lên bảng! – Cuối cùng thì bầu không khí nặng nề nãy giờ đã giãn ra chút đỉnh khi cô GDCD chấm được một cái tên trong sổ điểm. Có vài tiếng thở phào nhẹ nhõm. ……… – Nó nghỉ học hai ngày nay rồi cô ạ! – Phía dưới lớp vang lên tiếng phản ứng tức thì. Mấy đứa vừa trót thở phào, biết thân biết phận, lại gục đầu xuống quyển sách, cố nhét vào đầu được chữ nào hay chữ đấy khi thấy cô [ ... ]

Một lời chúc muộn gửi bạn Vũ “cao”…!

Đã suy nghĩ miên man về điều gì đó để chia sẻ với bạn mà đầu óc cứ mãi là những đoạn băng trắng. Ngỡ phải viết một lời chúc giản đơn. Nhưng may mắn chợt mỉm cười! Trang sách của xưa cũ rớt ra từ kí ức. Bạn biết điều gì rồi chứ? Hãy đọc câu chuyện sau nhé! Chuyện về loài chim ó: Nếu bạn đặt một con chim ó vào một chiếc lồng, với kích thước khoảng 2m x 2,5m, và hoàn toàn không có nóc, [ ... ]