Luôn sẵn sàng tặng cậu một cái ôm

Đừng ngại để người bạn yêu tựa vào vai bạn. Đừng ngại xuất hiện khi người yêu bạn đang cần. Đừng ngại trở thành điểm tựa. Và đừng ngại ngần làm tất cả cho người mình yêu.

Tôi qua nhà đón Hân. Bao giờ cũng vậy, nó bắt tôi làm tài xế miễn phí mỗi dịp họp lớp, tụ tập hay thậm chí là hẹn hò. Đã vậy, mỗi khi ngồi sau xe nó đều hỏi tôi một câu sến của sến: “Nguyên, tớ ôm cậu được không?” khiến ai cũng nghĩ tôi và nó có “gì gì” đó với nhau. Cho nên mỗi lần bất đắc dĩ phải qua đón nó, tôi đều gắt ầm lên cứ như Hân là kẻ thù từ kiếp nào. Hân có thêm một tật nữa là rất hậu đậu. Đi đâu nó cũng phải chải chuốt cả tiếng, để rồi cuối cùng nó vẫn áo phông, quần jean, tóc ngắn buộc lại bằng một sợi dây chun. Có thế thôi mà lúc nào cũng để tôi chờ.

-Mời tiểu thư lên xe. Muộn cả tiếng rồi đấy cô ạ!

-Khiếp, làm gì trù tớ ghê thế! Tớ vẫn xinh đẹp thế này cơ mà! – Hân vừa cười vừa lên xe, không quên véo tôi một cái – Nguyên này, tớ…

-Stop! Cậu mà nói câu đó nữa tớ sẽ ném cậu ở đây ngay lập tức! – Tôi gào lên đồng thời quay lại đe dọa.

Hân lườm tôi.

-Con trai gì mà điêu. Lại còn ki – bo. Ôm một cái thôi mà!

-Đã bảo không là không. Đừng bắt tớ điên theo cậu chứ!

-Bình thường thôi, cậu hiểu tớ mà. Nhỉ?

-Không! – Tôi lè lưỡi – Chẳng qua là vì nghĩa vụ thôi nhá!

-Nghĩa vụ gì?

-Nghĩa vụ đón cậu. Nếu không thì…

-Thì cậu đã “cắt băng” tớ từ lâu rồi phải không? – Hân giận dỗi.

Tôi bật cười, đúng là trẻ con. Không biết bao giờ Hân mới lớn được.

-Ai bảo thế, tớ luôn tự nguyện đón cậu mà!

Hân mỉm cười.

-Có thế chứ! Bạn tốt nhở!

Cả lớp chỉ chờ mỗi tôi và Hân để xuất phát. Ai cũng la oai oái khi thấy cái mặt tôi đạp xe hùng hục tới. Chưa kịp để tôi giải thích, cả bọn đã nhận chìm tôi trong cơn mưa nước… bọt. Tôi nhìn Hân, sao nó lại có thể yên bình “tám” với lũ vịt giời như thế chứ? Đời thật phũ phàng, cái gì cũng đổ lên đầu mình cả. Hix.

Chúng tôi cắm trại dưới chân núi. Lâu lắm rồi lớp mới họp mặt nên có rất nhiều chuyện để nói với nhau. Chúng tôi cùng leo núi, hái sim và hát. Lớp tôi ai cũng thay đổi. Mỗi người theo một cách riêng. Bất ngờ nhất là có những cặp đôi. Như Hoàng với Ngân, ngày xưa bọn nó ghét nhau ghê lắm, cứ hễ đụng mặt là bốp chát. Vậy mà bây giờ đã chính thức công khai tình cảm. Rồi Hùng và Mai Anh, cứ hễ giận nhau là hội bà tám lại xoắn xuýt cả lên. Hằng và Tuân. Kiên và Trang nữa chứ. Buối họp lớp cũng còn hợp duyên cho mấy đứa “tình trong như đã mặt ngoài còn e”. Đúng là tất cả đã thay đổi.

-Chỉ có Hân là vẫn vậy nhỉ? – Lớp trưởng “bà chằn” cầm cốc nước ngồi lại cạnh tôi.

-Hả? – Tôi giật mình vì mải nhìn mấy bông lau trên vách núi.

-Thì Hân đó… – Vân chỉ tay về phía Hân đang vui vẻ hái thêm hoa trà.

-Ừ! Con nhỏ đó lúc nào chả thế! Lãng mạn. Trẻ con.

-Nguyên không thấy gì à?

-Thấy gì là thấy gì?

-Hân có đặc biệt với cậu đó!

-Thôi tớ xin, đừng đoán mò nữa. Ai mà thích nổi nó.

-Nhưng… cậu không thấy là chính cậu cũng luôn quan tâm Hân à?

-Vớ vẩn quá! Tớ đi lên đây một chút!

Tôi đứng dậy, bước lên mấy hòn đá cheo leo trên vách núi. Tôi muốn hái mấy bông lau cho Hân. Chắc nó sẽ vui đến nỗi hét toáng cho mà xem. Chợt tôi nhớ đến câu nói của Vân. Phải rồi, luôn luôn là thế, như một điều hiển nhiên, tôi biết từng sở thích nho nhỏ của Hân và luôn cố gắng làm cho nó vui. Nói cách khác là tôi thật sự quan tâm Hân. Hay đúng là tôi thích nó rồi nhỉ? Một lần nữa, tôi tự nói với mình: “Vớ vẩn quá! Mình và nó là bạn, có gì lạ đâu!” Cầm mấy bông lau trên tay, tôi định đi xuống thì thấy Hân leo lên.

-Đừng lên nữa, tớ xuống bây giờ!

-Ở đó đi, tớ muốn lên! – Hân bướng bỉnh.

Vừa thở phì phò, Hân vừa chỉ cho tôi thấy Ngân và Hoàng đang chụp hình với nhau.

-Lớp mình vui quá! Không ngờ bọn nó ghét nhau thế mà giờ lại thích nhau.

-Thương nhau lắm cắn nhau đau mà!

-Xem ra tớ với cậu cô đơn rồi. Hay mình cũng làm một đôi nhỉ?

-Ừ! – Tôi đùa, đưa bó lau trắng cho Hân.

-Tớ ôm cậu được không? – Hân mỉm cười ẩn ý.

-Không!

Nhưng câu nói của tôi vẫn không nhanh bằng hành động của Hân, vì ngay lập tức nó đã nắm lấy tay tôi. Khoảnh khắc đó bị lũ quỷ lớp tôi chụp được. Chúng nhìn tôi và Hân, vỗ tay rầm rầm. Tôi rút tay ra khỏi tay Hân. Không hiểu sao tự nhiên giận cô bạn mình ghê gớm.

-Hóa ra hai ông bà này… giấu kĩ thế!

Tôi bước qua Kiên, không nói gì.

-Xem này, tình cảm ghê chưa! – Kiên giơ ra trước mặt tôi bức ảnh vừa chụp được.

-Cậu im đi! – Tôi gằn giọng.

Cả lớp bất ngờ trước thái độ của tôi. Chúng nó đều im lặng nhìn tôi bước xuống. Còn Hân, hình như Hân có khóc.

Tôi ngồi yên trong phòng, nghĩ mãi vẫn không thể nào hiểu được phản ứng của mình. Tại sao tôi lại nổi nóng khi bị bắt gặp nắm tay Hân? Tôi chỉ biết lúc đó tim tôi đập nhanh và mặt thì nóng ran, rồi không làm chủ được hành động. Lúc về, Hân không ngồi xe tôi. Vân đưa Hân về nhà trước. Tôi cùng đường nên cũng dừng lại chào Hân. Nó không nói gì, còn tôi thờ ơ ngó qua chỗ khác, chỉ thoáng thấy mắt Hân đỏ hoe. Vân hỏi tôi:

-Cậu làm sao thế?

-Chẳng sao cả! – Tôi đáp gọn rồi vù thẳng về nhà. Cơn gió chiều làm tôi dịu đi. Nhưng không làm tôi quên được những chuyện đã xảy ra. Tôi làm sao thế nhỉ?

Mẹ gõ cửa phòng, đưa điện thoại cho tôi.

-Hân gọi con đấy!

Tôi lạnh lùng tắt máy. Mẹ ngạc nhiên ngồi xuống cạnh tôi.

-Hai đứa có chuyện gì à?

Tôi đã kể chuyện của tôi cho mẹ nghe. Mẹ vốn biết rõ tình bạn của tôi và Hân, cũng là người hiểu tôi nhất. Trong lúc này, chắc chỉ có mẹ mới giải mã được cảm xúc của tôi. Nghe xong, mẹ chỉ cười, nụ cười đầy ẩn ý giống Hân.

-Thực ra con đang sợ đúng không? Con sợ đánh mất tình bạn, nhưng đồng thời cũng có tình cảm đặc biệt với Hân. Phản ứng của con rất bình thường. Nhưng đừng cố giấu cảm xúc của mình, tốt nhất con cứ hành động như con muốn, chàng trai của mẹ ạ!

Tôi chẳng biết mình nên làm gì. Mọi điều mẹ nói đều trúng “tim đen” của tôi. Đúng là tôi sợ mất Hân. Nhìn nhấy Hân buồn tôi chỉ muốn ôm cô bạn thật chặt, để cho Hân mượn vai mà khóc. Vậy mà giờ, chính tôi lại đang làm Hân khóc. Tôi thấy mình thật tệ. Song, đôi khi người ta nhận thấy cái sai là một chuyện, còn sửa sai lại là chuyện khác. Cả tuần tôi không nói chuyện với Hân. Hay đúng hơn chỉ có ba ngày tôi cố tình tránh mặt Hân, bốn ngày còn lại Hân không đến lớp. Đến đây tôi mới biết là tôi cần làm một cái gì đó. Chiều chủ nhật, Vân qua nhà tôi, đưa tôi mấy tấm ảnh hôm nọ. Lật qua một lượt, tôi chợt dừng lại ở tấm ảnh Hân nắm tay tôi. Trong ảnh, cô bạn cười rất tươi.

-Đẹp đấy chứ?

-Ừ!

-Thực ra Hân nói cho tớ biết rồi. Nó thích cậu thật đấy. Nhưng nó vẫn không dám nói. Hôm đó thấy phản ứng của cậu như vậy, nó bảo sẽ cố quên cậu. Nguyên ạ, Hân làm gì cũng chỉ mong cậu được vui vẻ thôi.

-Nhưng… tớ cũng… thích Hân mà!

Mặt lớp trưởng rạng rỡ hẳn lên.

-Sao lại nói với tớ? Đi mà nói với nó đi chứ. Mấy ngày nay Hân ở trong bệnh viện ấy, bé Nhi (em gái Hân) bị sốt.

Tôi lấy xe phóng như bay tới bệnh viện. Dù lo lắng nhưng cũng thấy nhẹ lòng. Cuối cùng, tôi đã biết mình nên làm gì rồi. Nhất định cô bạn ngốc phải biết điều này mới được. Hân ngồi bên giường bé Nhi, gương mặt mệt mỏi. Trông cô bạn nhỏ bé và yếu đuối. Lần đầu tiên tôi bắt gặp một Hân không hề mạnh mẽ như tôi vẫn tưởng. Nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hân, tự nhiên mọi lời muốn nói bay đi đâu hết, tôi nghe lòng mình lắng xuống.

-Hân sợ lắm, bé Nhi cứ sốt mãi thế này, Hân chẳng biết làm sao! – Nước mắt Hân chảy dài.

-Đừng lo, bác sĩ sẽ có cách chữa mà. Mùa này sốt cúm là chuyện bình thường.

Tôi cố gắng an ủi, khẽ gạt nước mắt cho Hân. Cô bạn có vẻ dịu đi. Lần đầu tiên tôi thấy mình dịu dàng với Hân đến thế. Vừa lúc ấy, mẹ Hân bước vào.

-Con về đi, mẹ ở đây được rồi. Cháu đưa Hân về giúp bác. Cứ thế này không khéo cả hai chị em đều ốm mất thôi.

***

Bạn có thể theo dõi phản hồi của bài viết này bằng RSS 2.0 feed. Bạn có thể để lại phản hồi, hoặc để lại trackback từ trang web của bạn.
1 phản hồi

Để lại phản hồi