Tạm Biệt Chàng Trai Ngày Hôm Qua

Ngã rẽ.

Hạ về! Cơn mưa đầu tiên vần vũ, dữ dội. Một vài cây phượng đã thổi những ngọn lửa đầu tiên. Khi công việc bận rộn, Ngân mất dần khái niệm thời gian. Mãi sáng nay, nhìn tờ lịch Ngân mới biết mình đã vào làm ở cửa tiệm của Huy được sáu tháng. Một tiệm cà phê bình lặng nhưng đông khách! Ai đến quán cũng có một dòng sông cảm xúc riêng. Họ thường viết rất nhiều vào một quyển sổ đặc biệt của quán. Và dĩ nhiên đó là bí mật mà mọi thành viên của quán đều tôn trọng.

Đặc biệt hơn là ông chủ tiệm cà phê này. Anh tên Huy_sinh viên năm cuối Đại học Hàng hải. Huy không quá thân thiết với Ngân trước mặt các nhân viên khác nhưng đủ để Ngân biết anh quan tâm mình. Anh đặt vào hộc tủ của Ngân khi là con ốc biển, khi là một hòn sỏi anh nhặt lúc đi biển. Đã có lúc Ngân muốn thử dựa vào vai Huy một lần. Đã có lúc Ngân muốn đưa tay, luồn vào tóc Huy. Đã có lúc Ngân muốn chạm vào bàn tay Huy… Nhưng Ngân nhận ra vị trí của mình.

_Em buồn à?

Ngân quay lại. Là Huy.

_Em không biết!

_Không biết? Hay thật!

_Dạ!_Ngân mỉm cười.

_Dạ?_Huy nhíu mày. Anh lắc đầu và cốc nhẹ vào trán Ngân.

Và bước…

Ngân dốc mạnh chiếc túi để tìm thỏi son gió. Quyển sổ nhỏ màu đen rơi ra. Ngân vồ lấy nó. Đã bao ngày Ngân lật tung mọi thứ để tìm nó. Ngân miết tay trên từng trang giấy, lật trang đầu tiên. Nét chữ của Huy đập vào mắt Ngân.

“Có thể em sẽ bất ngờ khi nhận lại quyển sổ này. Và em sẽ giật mình khi nhìn thấy nét chữ của anh. Em còn nhớ cách đây một năm, tại một nhà kho, trên một hành lang, sau một cơn mưa, em đã đụng vào một chàng trai. Chàng trai ấy không xin lỗi, không giúp em nhặt đồ lên. Và chàng trai ấy là anh! Anh không hiểu vì anh đụng em và không giúp em nhặt đồ làm em khóc hay vì một lí do nào nữa? Anh đã nhặt được quyển sổ của em và quên nó cho đến một ngày anh nhận ra em trong chiếc váy in hàng hoa hướng dương đến xin việc chỗ anh. Bất ngờ thật! Anh về lôi quyển sổ ra và anh đã chỉ đọc đúng trang đầu cùng trang cuối thôi! (Đặt danh dự của anh vào câu nói này nhé!) Gió là người làm em khóc hôm ấy à? (Anh biết ngay là em khóc không phải vì anh làm em ngã mà ! :-) ) Quyển sổ “cảm xúc” của em đã nằm yên trong ba lô của anh cho đến hôm nay. Khi anh nghĩ anh đủ tự tin và hấp dẫn một cô gái như em. Đừng thả nỗi buồn vào đôi mắt của mình nữa. Anh có thể nắm tay em không? Ngày mới chờ em…”

Chiều nay, trong quyển sổ đặc biệt của quán, Ngân đã thử một lần đặt cảm xúc của mình vào đó. Dòng chữ nhỏ, gầy guộc nhưng kiên định giữa trang giấy: Gió ơi! Em đã chẳng còn lạnh vì những hạt nước mưa vô tình hay cố ý nữa. Tạm biệt chàng trai ngày hôm qua của em!

Sun_flower1744

Bạn có thể theo dõi phản hồi của bài viết này bằng RSS 2.0 feed. Bạn có thể để lại phản hồi, hoặc để lại trackback từ trang web của bạn.

Để lại phản hồi