Đôi Khi Mưa Làm Cho Mọi Thứ Sáng Sủa Hơn

Tuệ Anh

Mưa cuối mùa hung bạo. Mấy vũng nước đọng sánh lên màu nâu đắng thanh. Chúng buộc tôi thèm một cốc cà phê đậm đặc và nóng quá! Mấy chậu hoa cúc ngoài bậu cửa oằn cả mình xuống đất. Vài chiếc lá bị gió quật, dập nát đến thảm hại. Tôi trách mình vô ý. Nhưng chèn ngay trên ý nghĩ ấy là sự an ủi rằng chúng đã no nước sau mấy tuần khát cháy vì bị lãng quên. Một sự lấp liếm không tồi.

Cái lành lạnh sau mưa dễ làm sống lại những tình cảm bị chôn giấu. Tôi nhớ Đông. Anh đang làm gì? Anh có biết tôi nhớ anh? Và quan trọng là anh có nhớ đến tôi? Lần đầu gặp anh, tôi đã bị ấn tượng bởi vẻ ngoài dễ gần, an toàn đến lạ. Ý nghĩ giữ anh cho riêng mình cứ nhảy múa mãi trong đầu. Tôi tiếp cận anh thành công. Có lúc tưởng anh thật gần, nhưng cảm giác đưa tay ra chạm vào sẽ khiến mọi thứ như một làn khói lam, mỏng manh hòa vào khoảng không trước mắt làm tôi khẽ rùng mình. Với anh tôi là một cô bé của đám đông. Một người bạn để cuộc sống của anh thêm chút ít màu sắc. Một người bạn có tên trong danh bạ điện thoại là Tuệ Anh. Không hơn!

Nhớ anh! Và thế là nhớ cả Dạ Thảo_cô bạn được anh ủ ấm bàn tay khi cần. Anh bảo cô ấy là một phần cuộc sống của anh. Quan trọng với anh thật! Nhìn mắt anh ánh lên hạnh phúc khi kể về Dạ Thảo, lòng tôi khe khẽ buồn. Vài ý nghĩ xấu xí phát sáng trong đầu tôi. Rồi lại xẹp xuống nhanh chóng với vài giả định ngốc nghếch.

_Nếu tôi gặp anh trước thì anh có chọn tôi?

_Nếu anh là người dễ dãi tình cảm thì trái tim anh có bình nhịp trước tôi?

_Nếu tôi nói yêu anh thì anh có rũ bỏ luôn tình bạn sáng trong này?

Nhấn nhá một lúc tôi cũng gửi được tin nhắn rủ anh đi trà sữa. Có lẽ anh đang một mình nhớ Thảo. Anh và cô ấy đang dành cho nhau những khoảng lặng trong tình yêu. Nguyên nhân là tôi? Chắc thế! Ngày mai, tôi sẽ chào anh. Chào anh để cất bước đến một bầu trời mới. Nơi ấy không có anh, không có Dạ Thảo. Nơi ấy có hoài bão, khát vọng của tôi đang nhú mầm. Nơi ấy không có chỗ gợi nhớ tình cảm đơn phương của tôi. Không được nuôi dưỡng, nó sẽ nhạt. Tôi đang hóa khô tình cảm này và ép nó vào một góc khuất của trái tim.

Hộp quà tặng anh ngày mai chợt ấm áp dưới bàn tay. Nắn nót tôi viết: “Dành tặng anh_niềm vui nhỏ bé ở Cỏ Nội của em”.

***

Khi bạn là người thứ ba, bạn sẽ làm gì? Dành lấy tình yêu cho mình? Hay can đảm bước đi? Trang đầu ở quyển sổ tay của tôi là tuyên ngôn chắc nịch: “Em sẽ học cách yêu của cỏ. Kiên nhẫn nảy lên và xanh đến kiệt cùng.” Tôi không chắc mình cao thượng đến mức nhường tình yêu cho kẻ khác. Nhưng có những chàng trai mà bạn chỉ có thể ngắm nhìn như một vì sao. Tôi nghĩ mình đúng khi bước khỏi cuộc sống của anh. Không phải hèn nhát trốn chạy mà là can đảm trả mọi thứ về đúng vị trí của nó. Chỉ vậy thôi!

Sun_flower1744

Chuyên mục: Sáng Tác  Thẻ: , , , ,
Bạn có thể theo dõi phản hồi của bài viết này bằng RSS 2.0 feed. Bạn có thể để lại phản hồi, hoặc để lại trackback từ trang web của bạn.

Để lại phản hồi